Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 101

 

Cái gì?

Tô Vãn không thể tin được những lời này lại từ miệng Trình Nhã nói ra, cô ta khẽ lẩm bẩm: "Tô Tiểu Lạc có thể có chuyện chính sự gì chứ?"

"Để dành cơm cho Tiểu Cửu một ít, đợi nó làm xong việc rồi ăn!" Tô Chính Quốc nói.

"Bố, không cần đâu." Trình Nhã nói.

Tô Vãn mừng thầm trong lòng, mẹ như vậy mới đúng chứ! Ở nhà cũng không xuống ăn cơm, vậy thì đừng ăn! Sao còn để phần cho nó?

Tô Chính Quốc có chút tức giận đứng dậy nói: "Con không để phần cho con bé, ta để!"

"Bố, bố hiểu lầm rồi, ý con là hôm nay món này nguội rồi hâm lại sẽ không ngon. Con bé đó kén ăn, đợi nó xuống, con sẽ làm lại cho nó." Trình Nhã ngày thường không nói, nhưng cũng để ý đến.

"Mẹ, con không nghe nhầm chứ! Mẹ còn muốn làm riêng cho nó? Cũng chưa thấy ai sai bảo người khác như vậy, nó rõ ràng ở trên lầu, sao không xuống ăn cơm?" Tô Vãn bực bội hỏi.

"Nó đang bận, con đừng nói nữa, ăn cơm của con đi." Trình Nhã giải thích một câu.

"Mẹ, mẹ cũng thay đổi rồi!" Trong lòng Tô Vãn vô cùng khó chịu, "Con cũng không ăn nữa."

Tô Vãn buông bát đũa xuống, mắt đỏ hoe chạy lên lầu. Vì tức giận, cô ta còn đá một cái vào cửa phòng Tô Tiểu Lạc.

Tô Chính Quốc cau mày nói: "Con bé Tô Vãn này bị con chiều hư rồi!"

Lúc trước khi phát hiện Tô Vãn không phải con ruột, Trình Nhã vẫn mang nó về. Tô Chính Quốc không hề đưa ra ý kiến gì, vào thời kỳ đặc biệt đó, nhận nuôi một vài đứa trẻ mồ côi vô gia cư cũng là chuyện rất bình thường.

Nhưng lúc đó Tô Vãn mới tám tuổi mà tâm tư đã rất nặng. Nó làm làm gì nói gì đều rất cẩn thận, mang tính vụ lợi rất cao.
Hai người Tô Chính Quốc và Tống Tĩnh Thư sống hơn nửa đời đã gặp qua vô số người, một cô bé như vậy quả thực không thích nổi.

Trình Nhã vì nhớ con gái nên sốt ruột, Tô Vãn lại ra sức lấy lòng, tự nhiên bỏ qua rất nhiều chi tiết.

Trước đây Tô Vãn làm việc kín kẽ không chút sơ hở, sao bây giờ lại không giả vờ nữa rồi?

Trình Nhã thở dài: "Để con mang lên phòng cho nó ăn."

Trình Nhã bưng cơm lên lầu, cửa phòng Tô Vãn không đóng, bà ấy trực tiếp đẩy cửa vào đặt cơm lên bàn.

Tô Vãn úp mặt vào giường khóc, Trình Nhã vỗ vỗ đầu cô ta: "Đừng khóc nữa, mau dậy ăn chút gì đi."

"Mẹ, có phải mẹ cũng thấy Tô Tiểu Lạc tốt hơn con không?" Trong lòng Tô Vãn càng ngày càng không có cảm giác an toàn, tất cả mọi người đều càng ngày càng thích Tô Tiểu Lạc. Nếu như ngay cả Trình Nhã cũng bị cướp mất, cô ta ở nhà họ Tô sẽ hoàn toàn mất đi địa vị.

"Sao có thể chứ?" Trình Nhã ôm cô ta vào lòng, "Không được nói những lời ngốc nghếch, con là đứa trẻ mẹ nuôi dưỡng bên cạnh mười năm, mẹ nhìn con từ nhỏ xíu lớn lên như vậy. Nhìn con khóc, nhìn con cười, sao mẹ có thể không thích con được chứ?"

Tô Vãn lúc này trong lòng mới yên tâm một chút, cô ta ôm chặt Trình Nhã: "Mẹ, con xin lỗi, sau này con sẽ không giận dỗi nữa."

"Ngoan!" Trình Nhã xoa đầu cô ta.

"Vậy bây giờ con xuống ăn cơm." Tô Vãn lau nước mắt nói.

"Thôi, con xuống ông nội lại không biết nói gì nữa." Trình Nhã véo véo cái mũi nhỏ của cô ta, "Ăn xong rồi mang bát đũa xuống là được rồi!"

"Mẹ, mẹ thật tốt!" Tô Vãn cười nói.

Trình Nhã đóng cửa phòng Tô Vãn, đi ngang qua phòng Tô Tiểu Lạc thì dừng bước một chút, cũng không biết nó có thật sự tính ra được không.

*****

Tô Tiểu Lạc tính xong thì đã là hai giờ sáng.

Cô đói đến hoa mắt chóng mặt, bụng kêu ùng ục. Cô xuống lầu định bụng ăn tạm thứ gì đó. Trình Nhã cũng đi theo xuống: "Con đợi chút, ta nấu cho con bát mì."

Tô Tiểu Lạc nhìn bà ấy, mặt trời mọc đằng Tây rồi sao? Nhưng cô thật sự không còn chút sức lực nào để nghĩ ngợi nhiều, ngồi trên ghế sofa cầm một quả táo trên bàn trà lên gặm.

Lúc Trình Nhã nấu mì xong đi ra, Tô Tiểu Lạc đã nằm ngủ trên ghế sofa.

Tô Tiểu Lạc khi ngủ trông ngoan ngoãn hơn ngày thường rất nhiều, đôi mắt tinh ranh khép lại, hàng mi dài như chiếc quạt nhỏ.

Lông mi của Niếp Niếp cũng rất dài.

Trình Nhã giật mình bởi suy nghĩ của chính mình, sao con bé lại có thể là Niếp Niếp được chứ?

"Thịt, muốn ăn thịt." Tô Tiểu Lạc lẩm bẩm, nước miếng sắp chảy ra đến nơi.

Trình Nhã không nhịn được bật cười, tuy bây giờ điều kiện đã khá hơn, nhưng muốn mua thịt vẫn rất khó. Thường ngày thức ăn cũng chủ yếu là rau. Bà ấy ninh chút mỡ heo, ngày thường cũng coi như có chút dầu mỡ.

Trước đây, con trai Cả cũng thường hay đem cá về để cải thiện bữa ăn, nhưng bây giờ nhà con Cả chuyển ra ngoài ở, cũng chỉ thỉnh thoảng mới mang về.

Lần trước ông cụ mang về con gà quay, toàn là xương. Nghe nói đứa nhỏ này từ trên núi xuống, ngày thường cách ba bữa lại đi bắt gà rừng, thỏ rừng ăn.

Bây giờ để nó ăn quá nhạt, có lẽ là không quen. Nhưng Tô Tiểu Lạc có một điểm rất tốt, tuy kén ăn nhưng chưa bao giờ chê món nào không ngon.

Trình Nhã nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Tô Tiểu Lạc."

Tô Tiểu Lạc nghe thấy tiếng gọi liền mở mắt, đập vào mi mắt là khuôn mặt dịu dàng quá mức của Trình Nhã.

"Ăn đi, ăn xong rồi đi ngủ."
Tô Tiểu Lạc nhìn chằm chằm bát mì trên bàn trà, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

****

Ngày hôm sau, Ôn Dữ đến đón Tô Tiểu Lạc từ sáng sớm.

Tô Tiểu Lạc ngáp ngắn ngáp dài lên xe, đưa cho Ôn Dữ một tờ giấy nói: "Chỗ này."

"Vụ án lần này liên lụy rất lớn, anh Vân Hải đã được cử đến hỗ trợ chúng ta." Ôn Dữ nói.

"Đừng nên có quá nhiều người, kẻo đánh rắn động cỏ." Tô Tiểu Lạc không tán thành việc đi quá nhiều người.

"Được, tôi đã bàn bạc với anh Vân Hải rồi, đúng là không nên đi quá nhiều người." Ôn Dữ trầm giọng nói, "Trong tay những người đó có rất nhiều trẻ em, còn có cả phụ nữ."

Ôn Dữ đi đón Phó Vân Hải, phát hiện Phó Nhiễm cũng ở đó.

Phó Vân Hải giải thích: "Em gái tôi nhất quyết đòi đi theo, chỉ có thể chiều theo nó thôi."

Phó Nhiễm vừa lên xe, đã vội vàng hỏi: "Chị A Bố Y không sao chứ?"

Tô Tiểu Lạc nói: "Tạm thời không sao."

Câu nói tạm thời không sao này khiến cho Phó Nhiễm và Phó Vân Hải đồng thời thót tim. Phó Vân Hải được biết từ Phó Nhiễm rằng A Bố Y chính là cô gái đã cứu anh trong trận lũ lụt đó.

Theo hướng Tô Tiểu Lạc chỉ, Ôn Dữ lái xe gần ba tiếng đồng hồ. Sau đó vì đường quá xấu nên buộc phải dừng xe.

Bốn người xuống xe. Phía trước toàn là núi.

Phó Nhiễm hỏi: "Chẳng lẽ bọn họ giấu tất cả mọi người vào trong hang động sao?"

Ôn Dữ nói: "Cũng chưa chắc, lúc trước ở đây xảy ra chiến tranh. Dân làng đều lên núi mới thoát khỏi cuộc thảm sát."

"Nơi này hẻo lánh, có người lợi dụng những hang động được đào lúc đó để làm những chuyện phi pháp, cũng không phải là không có khả năng." Phó Vân Hải nói.

"Bên kia có một viện phúc lợi, chúng ta đến đó hỏi thử xem?" Phó Nhiễm nhìn thấy dưới chân núi có một tòa nhà ba tầng.

"Viện phúc lợi Hạnh Phúc." Tô Tiểu Lạc nheo mắt.

Trong mắt cô, viện phúc lợi đang tắm mình dưới ánh mặt trời, biến thành Địa Ngục trần gian bị hắc khí bao trùm.

Tiếng kêu gào của những oan hồn khiến tai cô đau nhức. Cô ngồi xếp bằng trên mặt đất, niệm chú thanh tâm.

"Tiểu Lạc, em sao vậy?" Phó Nhiễm lo lắng hỏi.

Tô Tiểu Lạc chỉ vào viện phúc lợi Hạnh Phúc, lẩm bẩm nói: "Nơi này, chính là nơi tội ác."

Bốn người giật mình, nhìn về phía đó với ánh mắt kinh hãi. Nếu có người lấy danh nghĩa viện phúc lợi đi khắp nơi tìm kiếm trẻ mồ côi, rồi làm những chuyện phi pháp. Vậy thì viện phúc lợi Hạnh Phúc này chẳng phải là Địa Ngục trần gian sao?




Bình Luận (0)
Comment