"Đồng chí Tiểu Lạc, cô nói bà ta lừa đảo kết hôn, vậy có bằng chứng không?" Ôn Dữ đến gần Tô Tiểu Lạc, nhỏ giọng hỏi.
"Không có." Tô Tiểu Lạc chớp chớp đôi mắt long lanh, tự nhiên đáp lại một câu, cũng không hề kiêng dè ai.
Tất cả mọi người có mặt đều nghe thấy. Ngay cả bà mối cũng ngẩn người, bây giờ các cô gái trẻ đã dám "vu oan" trắng trợn như vậy sao? Bà mối bây giờ có cớ, cũng không đòi đi nữa, chống nạnh nói: "Mọi người vừa nghe thấy rồi đó, cô gái này ở đây vu khống tôi, thật là quá đáng!"
"Đúng vậy! Sao bây giờ mấy cô gái trẻ lại như vậy chứ?"
"Những người làm bà mối cũng không dễ dàng gì, lặn lội khắp nơi cũng chỉ vì muốn giải quyết vấn đề hôn nhân cho mọi người. Cho dù có bất mãn với bà ta, cũng không thể nói người ta lừa đảo chứ!"
"Xuyên Tử nhà họ Vương cũng hai mươi ba tuổi! Trong làng những người bằng tuổi nó đều đã kết hôn cả rồi, nếu còn không cưới được vợ, sau này sẽ thành vấn đề nan giải đấy."
"Cô gái này được giới thiệu xinh xắn biết bao!"
"Thím Vương, đừng kén chọn quá, được thì cứ đồng ý đi!"
Mọi người thi nhau khuyên nhủ, mẹ Vương cũng cảm thấy hơi xấu hổ, bà ấy vội vàng giải thích: "Vừa rồi không phải tôi nói tôi rất ưng ý cô gái này sao."
Ôn Dữ khẽ nhíu mày hỏi: "Đồng chí Tiểu Lạc, cô không có bằng chứng mà nói lung tung, sẽ bị đánh gậy đó."
Tô Tử Thành giơ khẩu súng gỗ của mình lên: "Cháu sẽ bảo vệ cô Cửu, xem ai dám đánh cô Cửu của cháu!"
Tô Tiểu Lạc xoa đầu cậu bé, nói với Ôn Dữ: "Tuy tôi không có bằng chứng nhưng tôi biết xem tướng. Bà mối này lỗ mũi hếch lên trời, môi lệch răng đen, miệng cũng méo. Bà ta chắc chắn là kẻ lừa đảo, anh cứ nghe tôi là không sai đâu!"
Ôn Dữ theo bản năng hoàn toàn tin tưởng cô, nhưng là một cảnh sát, không có bằng chứng thì không thể bắt người bừa bãi được.
Anh ta nhất thời không biết phải làm sao.
"Hai người này chắc chắn không phải lần đầu phạm tội, anh cử người đến làng bên cạnh hỏi thăm xem, nhất định sẽ có người bị lừa." Tô Tiểu Lạc nói.
Ôn Dữ đang định cử người đi hỏi thăm, không ngờ có cặp vợ chồng nhà họ Trương đi tới: "Người này là kẻ lừa đảo, cháu trai nhà cô tôi bị họ lừa rồi."
"Cuối cùng cũng tóm được các người."
"Xem tôi có đánh chết các người không!"
Chú Trương xông lên định đánh, những người xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm.
"Thật sự là kẻ lừa đảo sao?"
Thím Trương nói: "Đúng vậy, lấy hai trăm tệ, còn có 'tam chuyển nhất hưởng'. Nhà cô tôi đã chọn ngày lành tháng tốt xong xuôi hết, đang định cưới cô dâu về nhà thì hai người này bỏ trốn!"
"Đừng đánh, đừng đánh!" Ôn Dữ ngăn mọi người lại.
Bà mối kéo cô gái trẻ nhân lúc hỗn loạn định chuồn khỏi đám đông, thím Trương lập tức xông lên ôm lấy cô gái trẻ.
Thím Trương là phụ nữ nên Ôn Dữ cũng không tiện ngăn cản, chỉ có thể nói: "Đừng đánh người, có gì thì từ từ nói! Tôi là cảnh sát, có chuyện gì thì nói với tôi."
Thím Trương: "Trả tiền lại đây!"
Bà mối nghe có người bảo mình trả tiền, liền giả vờ lắc đầu: "Không có tiền!"
"Không có tiền?" Thím Trương hung dữ nói, "Vậy chúng tôi không cần tiền, cứ theo như đã nói lúc đầu, tối nay cô gái này sẽ động phòng với cháu họ tôi
"Con không muốn." Cô gái trẻ khóc lóc. "Dì, dì trả tiền lại cho người ta đi!"
Cháu trai nhà họ Trương được mai mối có khuôn mặt đầy mụn, chân cũng bị tật, nghe nói là bại liệt.
Tiền đã vào tay, làm sao có thể nhả ra, bà mối cứng rắn nói: "Không có chính là không có, đã tiêu hết rồi!"
"Vậy cô gái này đi với chúng tôi!" Thím Trương ra tay mạnh bạo, bóp chặt cổ tay cô gái trẻ đến tím tái.
"Làm càn! Đây là phạm pháp! Các người làm vậy chẳng khác gì buôn người sao?" Ôn Dữ lớn tiếng quát.
"Vậy họ không trả tiền là đúng sao?" Thím Trương tức giận nói, "Vợ chồng nhà cô tôi cả đời tằn tiện, dành dụm được chút tiền, muốn cưới vợ cho thằng cháu nội. Hai tên lừa đảo trời đánh này lại đi lừa tiền của họ!"
"Dù thế nào cũng không thể bỏ qua, hoặc là tiền, hoặc là người!" Thím Trương lớn tiếng nói.
"Đúng vậy, không thể bỏ qua!"
"Thật không ngờ cô gái này lại là kẻ lừa đảo!"
"Thời buổi này kiếm tiền không dễ dàng, họ lừa của người ta bao nhiêu sính lễ, đồng chí cảnh sát, các anh phải bắt họ vào tù, không nôn tiền ra thì không được thả ra."
Nếu không có Ôn Dữ ở đây, những người này đã xông vào đánh bọn họ rồi.
Cô gái trẻ nói: "Cháu không có lấy tiền, tiền đều do dì cầm, cháu một đồng cũng không có."
"Mày nói bậy, quần áo trên người mày không phải tao mua cho sao? Con ngỗng quay mua hôm qua, mày có ăn không?" Bà mối giận dữ nói, "Khoảng thời gian này mày ở nhà tao, ăn của tao, uống của tao, tiền đều tiêu cho nó hết rồi, các người muốn tiền thì tìm nó ấy! Dù sao nó cũng đã đồng ý lấy chồng rồi, cứ để nó lấy chồng đi!"
Bà mối nhất quyết không thừa nhận, hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của đứa cháu gái họ xa này.
Cô gái trẻ hoảng sợ nói: "Dì, để cháu lấy chồng cũng được. Dì đưa tiền cho cháu trước, cháu về nhà chữa bệnh cho mẹ cháu xong sẽ lấy chồng!"
"Không có tiền!" Bà mối ngồi bệt xuống đất ăn vạ, làm bộ làm tịch.
Cô gái trẻ chết lặng, cô ta khóc lóc nói: "Các bác ơi, cháu tên là Trần Kiều, mẹ cháu bị bệnh. Cháu chỉ muốn đến chỗ dì tìm việc làm để chữa bệnh cho mẹ cháu. Cháu không có học thức, dì bảo cháu làm gì cháu làm nấy. Là cháu sai, nhưng mẹ cháu thật sự bị bệnh, bà ấy còn đang chờ cháu mang tiền về nữa!"
Trần Kiều nói năng đáng thương, thím Trương lập tức mắng: "Đừng có giả bộ, trông thì có vẻ đáng thương đấy, nhưng chính là kẻ lừa đảo!"
Vương Thiến nhìn Tô Tiểu Lạc hỏi: "Cô gái này nói thật sao?"
Tô Tiểu Lạc nhìn tướng mạo của Trần Kiều, rồi nói: "Cô ta bản tính không xấu, không có nhiều tâm cơ."
Không cần Tô Tiểu Lạc nói, mọi người cũng nhìn ra được.
Trần Kiều này bị người ta bán rồi mà còn giúp người ta đếm tiền!
Trần Kiều quỳ xuống đất không ngừng dập đầu cầu xin: "Cầu xin các bác tốt bụng làm chủ cho cháu, mẹ cháu thật sự bị bệnh."
Vương Xuyên vốn mềm lòng, hơn nữa vừa rồi anh ta thật sự đã để ý đến Trần Kiều. Anh ta cũng không phải là kẻ thấy người gặp nạn thì đạp thêm một đạp, vội vàng nói: "Chị, chị cứu cô ấy đi, đáng thương quá."
Vương Thiến liếc em trai mình một cái: "Cứu cô ta thì được, nhưng em đừng có ý đồ gì xấu xa đấy."
Cô gái này đúng là đáng thương, nhưng ai biết người nhà cô ta thế nào? Cưới đúng vợ thì hưng thịnh ba đời, cưới nhầm vợ thì chỉ có nước ôm hận!
Vương Xuyên ngượng ngùng: "Chị, chị đang nói gì vậy?"
Vương Thiến quay sang Tô Tiểu Lạc hỏi: "Em xem có thể moi tiền ra được không?"
"Tiền thì dễ thôi." Tô Tiểu Lạc bất đắc dĩ nói, nhưng Trần Kiều và Vương Xuyên thật sự có duyên phận. Vương Xuyên mấy lần mai mối không thành, chính là để đợi cô ta. Nhưng cô gái này số phận long đong, lại có hai đời chồng. Có lẽ là bị bán cho người khác thật, sau này mới đến với Vương Xuyên.
Nếu không phải như vậy, Tô Tiểu Lạc cũng không xen vào chuyện bao đồng này.
"Tiền, ở trên người bà ta." Tô Tiểu Lạc nói, người có tướng mạo như vậy sẽ không tin tưởng người khác, lại hay đa nghi, cho nên có tiền cũng chỉ để trên người mình.
"Khám, khám người!" Thím Trương thấy không thể đưa người đi được liền lập tức nổi giận, nhất định phải lấy lại được tiền.
"Các người làm vậy là phạm pháp!" Bà mối lớn tiếng kêu gào, nhưng không chịu nổi các chị em ở đây đông, ngay lập tức đã tìm thấy tiền.
"Chuyện này, gọi bí thư chi bộ thôn các người ra giải quyết." Ôn Dữ bị ồn ào đến đau đầu, lập tức sai người đi mời bí thư chi bộ. "Nhân tiện xem xem, còn có nạn nhân nào khác không."