“Đừng qua đây!” Ôn Đình lớn tiếng hét. “Đừng có đụng vào tôi!”
Tô Tiểu Lạc chẳng thèm để ý, chỉ phẩy tay một cái, vẽ lên mặt cô ta một con rùa lớn.
“Không tệ, một nét hoàn thành, sống động như thật. Ôn Đình, thật hợp với cô đấy.” Tô Tiểu Lạc cười. “Tác phẩm như thế này nhất định phải cho cả đại viện nhìn thấy.”
Cô làm một động tác tay, một đóa hoa sen màu đen bay ra từ đầu ngón tay, đánh lên mặt Ôn Đình. Tô Tiểu Lạc liếc nhìn sang Tô Vãn, tất nhiên cũng không định bỏ qua.
“Ngàn năm làm rùa, vạn năm làm ba ba. Ôn Đình nghe lời cô như thế, vậy thì trên mặt cô cũng phải vẽ một con rùa to hơn!” Tô Tiểu Lạc lại phẩy tay, tặng thêm một đoá sen màu đen.
Đóa sen đen này là một kỹ thuật cô vô tình phát minh ra, có tác dụng tạo ra hiệu ứng pháp thuật dạng nguyền rủa.
“Thứ này không rửa trôi được đâu nhé! Phải để 100 người nhìn thấy thì mới biến mất!” Tô Tiểu Lạc nhắc nhở.
Tô Vãn và Ôn Đình tức điên lên mà không làm gì được.
“Anh Bắc Thành, dùng máy ảnh chụp bọn em một tấm đi!” Tô Tiểu Lạc ngọt ngào gọi.
“Được thôi!” Lục Bắc Thành đang dọn đồ ăn cũng gần xong, anh ta cầm máy ảnh bước tới trước mặt mọi người. Thấy bộ dạng của Tô Vãn và Ôn Đình, không nhịn được bật cười: “Hai người… đây là?”
“Có đẹp không? Chụp lại làm kỷ niệm đi! Chị Phó Nhiễm, mau qua đây!” Tô Tiểu Lạc vẫy tay gọi Phó Nhiễm.
Phó Nhiễm liên tục xua tay, cố nén nụ cười đang muốn bật ra để giữ phép lịch sự.
“Vậy thì để anh Bắc Thành chụp cho chúng ta!” Tô Tiểu Lạc làm động tác chữ V trước máy ảnh.
Lục Bắc Thành thấy hai người phối hợp như vậy, còn tưởng đây là hình phạt thua bài. Anh ta bấm máy "tách” một tiếng, ghi lại khoảnh khắc ấy.
“Đợi rửa ảnh ra, mỗi người giữ một tấm nhé!” Lục Bắc Thành cảm thán, “Tình cảm của các em tốt thật, làm anh nhớ đến thời thơ ấu của bọn anh.”
Sau khi đạt được mục đích, Tô Tiểu Lạc búng ngón tay một cái, lúc này Tô Vãn và Ôn Đình mới có thể cử động trở lại.
Hai người liếc nhìn nhau, suýt nữa ngất tại chỗ. Họ vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, dùng nước rửa sạch vết mực trên mặt. Nhưng đúng như Tô Tiểu Lạc nói, rửa mãi cũng không sạch.
“Tô Tiểu Lạc, tao phải giết mày!” Ôn Đình hét lên một tiếng, lao ra khỏi phòng vệ sinh.
Tô Tiểu Lạc đang ngồi trước bàn ăn, tâm trạng thoải mái chuẩn bị thưởng thức các món ăn ngon.
Tô Hòa nhìn thấy khuôn mặt của hai người, không nhịn được mà “phụt” một tiếng, phun ra một chút rượu trong miệng.
“Em Sáu, em đúng là đồ phá của.” Tô Đông nhíu mày.
“Các cô định đi hát tuồng đấy à?” Tô Hòa nén cười hỏi.
“Anh Sáu, anh xem cô ta vẽ gì lên mặt Tô Vãn kìa!” Ôn Đình tức tối, giận dữ nhìn chằm chằm Tô Tiểu Lạc.
Tô Tiểu Lạc nhún vai nói: “Chính cô đòi đánh bài, cũng là cô đưa ra hình phạt. Thua thì phải chịu, chẳng lẽ cô không hiểu sao?”
Ôn Đình “tôi, tôi” một hồi, tìm mãi không ra lý do thích hợp để phản bác, đành nói: “Nhưng… nhưng cũng không thể làm chúng tôi không rửa trôi được chứ!”
Tô Tiểu Lạc đáp: “Đừng có không biết điều. Hình vẽ này trừ tà đấy. Có người còn cầu tôi vẽ mà tôi không vẽ đâu!”
“Các người, các người đều bênh cô ta đúng không?” Ôn Đình tức đến mức suýt khóc. “Anh Hai, anh mau nói gì đi chứ!”
Tô Dữ cuối cùng cũng lên tiếng: “Tiểu Lạc, là em gái tôi sai, cô đừng chấp em ấy. Tôi thay em ấy xin lỗi cô!”
Tô Tiểu Lạc khoanh tay nói: "Ôn Dữ, không phải tôi không nể mặt anh, mà là em gái anh muốn hại tôi! Muốn xin lỗi cũng phải là cô ta xin lỗi tôi!"
Ôn Đình hừ lạnh một tiếng: "Bảo tôi xin lỗi cô, đừng hòng."
"Tùy!" Tô Tiểu Lạc cũng chẳng bận tâm, đối với cô có mất mát gì đâu.
"Thế này nhé, em nể mặt anh một chút. Hôm nay là ngày anh chuyển nhà, anh dạy em cách chụp ảnh được không?" Lục Bắc Thành ra mặt hòa giải. "Nếu em học được, anh sẽ tặng em chiếc máy ảnh này."
"Được rồi, được rồi!" Tô Tiểu Lạc búng ngón tay, "Em nể mặt anh Bắc Thành."
Mực không có phép thuật du trì, lập tức chảy đầy mặt hai người họ, giờ thì đúng là giống như hát tuồng rồi.
Ôn Đình và Tô Vãn vội vàng chạy vào phòng vệ sinh.
Tô Hòa và Phó Nhiễm len lén cười. Tô Đông bất đắc dĩ lắc đầu "Nghe nói Tiểu Cửu nghịch ngợm lắm, hôm nay thật sự được mở mang tầm mắt."
Lục Bắc Thành cười nói: "Vẫn giống như hồi nhỏ, anh quên vết sẹo trên mặt em rồi à?"
Tô Đông sửng sốt, Lục Bắc Thành vừa nói vậy, anh ấy cũng nhớ ra. Lúc đó Niếp Niếp còn rất nhỏ, nhưng dù là với người hay đồ vật mình thích đều rất cố chấp.
Con bé chỉ cho Phó Thiếu Đình bế, Lục Bắc Thành giành lấy bế, kết quả bị Niếp Niếp cào cho một cái vào mặt. Từ nhỏ đã có thể thấy, là một đứa trẻ thù dai.
Chỉ là, Tô Tiểu Lạc thật sự là Niếp Niếp sao?
Tô Đông giật mình bởi suy đoán của chính mình, anh ấy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tô Tiểu Lạc, lắc đầu, tự cười mình nghĩ nhiều rồi, đã mất tích lâu như vậy, sao có thể chứ!
"Đúng rồi, Thiếu Đình sao không đến?"
Nhắc đến Phó Thiếu Đình, nụ cười trên mặt mọi người lập tức biến mất.
Phó Nhiễm lúng túng giải thích: "Anh Hai em ở căn cứ, có huấn luyện."
Khi nói dối, Phó Nhiễm có một động tác nhỏ, đó là các ngón tay theo thói quen đan vào nhau. Tô Hòa nhìn ra, lập tức lên tiếng: "Gọi anh ấy đến làm gì, cứ như tảng băng vậy, không bằng chúng ta ở đây thoải mái hơn. Nào, uống rượu."
Bốn người đàn ông uống không ít rượu, đều có chút say.
Lục Bắc Thành mắt lờ đờ nói: "Đất nước chúng ta không chỉ nghèo mà kỹ thuật còn lạc hậu. Chúng ta không thể đóng cửa tự làm, phải đi học hỏi kỹ thuật tiên tiến của nước ngoài. Họ đều không hiểu tôi, mắng tôi sùng bái nước ngoài."
"Ngay cả tên nhóc Thiếu Đình kia, cũng nghĩ vậy!"
Những năm qua Lục Bắc Thành sống không dễ dàng, ở nước ngoài vì là người da vàng nên bị kỳ thị. Rất nhiều kỹ thuật cốt lõi căn bản không thể tiếp cận được, nước ngoài cứ đề phòng họ.
"Lần này tôi trở về, nhất định phải chứng minh bản thân mình với họ!"
Tô Đông vỗ vai anh ta nói: "Bắc Thành, tôi tin cậu!"
"Cảm ơn anh!" Lục Bắc Thành nâng ly với Tô Đông.
"Anh hai Tô, anh uống ít thôi." Phó Nhiễm không nhịn được kêu lên, "Chị dâu lại vì chuyện này mà giận anh."
"Anh hai Tô của em sắp sửa độc thân rồi, sợ gì chứ?" Tô Đông cũng uống say rồi, nói năng không kiêng nể gì, "Cô ấy không quản được anh nữa rồi, những năm nay, cô ấy quản anh còn ít sao!"
"Anh đối xử với cô ấy còn chưa đủ tốt sao?" Tô Đông liên tục hỏi.
"Chị dâu thật sự quá đáng! Anh, em ủng hộ anh!" Tô Hòa phụ họa, "Nhà chúng ta đối với nhà chị ta coi như là tận tình tận nghĩa rồi, chị ta không biết điều, nhà chúng ta cũng không cần cung phụng nữa."
"Bớt nói hai câu đi." Phó Nhiễm trừng mắt nhìn Tô Hòa.
Nhà nào cũng có nỗi khổ riêng.
Rất khó để phán xét.
Tô Tiểu Lạc quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa vặn thấy Nghiêm Chỉ đang đứng ngoài đó. Cô ta nhận ra mình bị phát hiện, liền quay người rời đi.
Phó Nhiễm vừa vặn nhìn thấy bóng lưng Nghiêm Chỉ, vội vàng hô lên: "Anh hai Tô, mau đuổi theo chị dâu đi."
Tô Đông xua tay: "Đuổi theo làm gì? Thôi! Phó Nhiễm, nghe anh khuyên một câu, dưa hái xanh không ngọt."
Còn Ôn Dữ thì cứ thế uống rượu, không nói một lời nào gục xuống bàn.
"Họ đều say rồi, dù sao nhà cũng có chỗ, cứ để họ ngủ lại đây đi!" Đám con gái Phó Nhiễm cũng không đỡ nổi.
Tô Hòa còn tương đối tỉnh táo, giúp đỡ đưa ba người đàn ông vào phòng nghỉ ngơi.
Tô Vãn và Ôn Đình đi trước. Tô Tiểu Lạc đi phía sau họ. Tô Hòa và Phó Nhiễm đi cuối cùng, Tô Hòa loạng choạng bước theo cô ấy.
"Lần trước cậu gửi kẹo cho tôi, sao không tự mình đưa?" Phó Nhiễm hỏi.
"..." Tô Hòa gãi đầu, nói, "Lần trước tôi vội về nhà nên không gặp cậu được, ngon không?"
"Ngon." Phó Nhiễm gật đầu, thấy đám Tô Tiểu Lạc đã đi xa, vội vàng giục, "Đi nhanh lên!"
Tô Hòa hơi chóng mặt, phải vịn vào cột điện bên đường. Phó Nhiễm vội vàng bước tới, lo lắng hỏi: "Cậu sao rồi?"
Ánh mắt mơ màng của Tô Hòa rơi trên khuôn mặt Phó Nhiễm, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt cô ấy, khiến cô ấy trông đặc biệt xinh đẹp.
"Phó Nhiễm, cậu thật đẹp!"