Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 136

 
Lý Tịnh cúi đầu xuống, trong mắt đột nhiên dâng lên một cỗ hận ý mãnh liệt. Cô ấy siết chặt tay mình, gần như muốn bóp đến bật máu. Thân phận của cô ấy là nỗi nhục nhã cả đời không ngẩng đầu lên được.

"Chị không muốn nói, được không?"

"Thực ra chị không nói, tôi cũng biết." Tô Tiểu Lạc thản nhiên nói.

"Em biết?" Ánh mắt Lý Tịnh lộ ra vẻ tuyệt vọng, "Vậy Lục Bắc Thành có biết không?"

"Anh ấy không biết." Tô Tiểu Lạc trầm ngâm nói.

Lý Tịnh thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Em có thể giữ bí mật giúp chị không? Chị không muốn anh ấy biết!"

"Làm bạn bè, quý ở sự chân thành." Tô Tiểu Lạc nói, "Chị không nên giấu giếm anh ấy."

"Nhưng nếu chị nói ra, bọn chị sẽ không còn là bạn bè nữa." Lý Tịnh rất đau khổ, cô ấy cũng biết tình bạn có được bằng sự lừa dối này khiến cô ấy trở nên hèn hạ.

Nhưng cô ấy thật sự không còn lựa chọn nào khác!

"Tại sao lại có người Nhật Bản đến truy sát cô?" Lục Bắc Thành từ bên ngoài xông vào, trong tay nắm chặt phi tiêu hình chong chóng. Loại phi tiêu này là ám khí trong nhẫn thuật Nhật Bản.

Ánh mắt Lý Tịnh trống rỗng, biết mình không giấu được nữa.

"Xin lỗi, tôi đã lừa anh!" Nước mắt Lý Tịnh làm mờ tầm nhìn, dưới sự truy hỏi của người bạn thân thiết nhiều năm, cô ấy hoàn toàn vỡ òa. "Nhưng mẹ tôi thật sự là người Trung Quốc, còn bố tôi... là người Nhật."

Năm đó, mẹ của Lý Tịnh mới kết hôn được một tuần, có một hôm trước cửa nhà xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi sắp chết đói.

Vì lòng tốt nên bà ấy đã đưa cho ông ta một chiếc bánh bao trong nhà, tiện thể rót một bát nước cứu ông ta một mạng.

Không ngờ người đàn ông này lại có thân phận không đơn giản, ông ta là gián điệp trà trộn trong nước. Trước khi rời đi, ông ta đánh ngất mẹ của Lý Tịnh, bắt cóc bà ấy về Nhật Bản.

Sau đó...

Lý Tịnh vẫn luôn biết mẹ mình là người Trung Quốc, từ khi cô sinh ra, mẹ cô ngày nào cũng buồn bã ủ rũ, cuối cùng qua đời vào đêm rằm tháng Tám.
Bà ấy đưa tay về phía mặt trăng, không nói một lời.

Nhưng Lý Tịnh biết, mẹ cô muốn về nhà, muốn trở về quê hương của mình.

Lý Tịnh vừa hận bố, vừa hận mẹ.

Bà ấy bị bắt cóc, tại sao không kết liễu đời mình? Tại sao còn phải sống lay lắt dựa dẫm vào bố cô? Tại sao lại để cho trong người cô chảy dòng máu của ác quỷ?

Nhưng cô cũng đồng cảm với mẹ mình, nên muốn đưa mẹ về quê hương. Cô nỗ lực học nhẫn thuật, tích cực phối hợp với sự rèn luyện của bố. Cuối cùng cũng có được sự tín nhiệm của ông ta, được cử sang nước ngoài làm gián điệp.

Khi đó, cô gặp Lục Bắc Thành. Biết anh đến từ Trung Quốc nên đã che giấu thân phận. Thông qua Lục Bắc Thành, cô càng hiểu thêm về Trung Quốc, nơi khiến mẹ cô ngày đêm nhớ mong.

Vì vậy, khi biết Lục Bắc Thành muốn về nước, cô đã lợi dụng mạng lưới quan hệ của mình, tạo cho mình một thân phận giả. Lén lút đến với quê hương của mẹ.

Còn lý do bố cô truy sát cô, là vì trong tay cô đang nắm giữ một số thứ.

"Những thứ này tôi có thể giao cho các người, nhưng các người phải giúp tôi tìm được người chồng trước đây của mẹ tôi, tôi mới giao cho các người." Lý Tịnh đưa ra điều kiện của mình.

Những chuyện Lý Tịnh kể khiến Lục Bắc Thành khó mà tiêu hóa nổi.

Những hành động tàn ác mà bọn quỷ kia gây ra cho người dân Trung Quốc khiến anh ấy không thể chấp nhận thân phận của Lý Tịnh.

Phi tiêu rơi xuống đất, anh ấy lùi lại hai bước. Những chuyện xảy ra giữa hai người trong những năm qua như một thước phim tua nhanh trước mắt.

Hóa ra khi nghe anh kể về những lịch sử đau thương đó, cô ấy chưa bao giờ bày tỏ ý kiến. Hóa ra một nửa dòng máu của cô ấy là của bọn quỷ Nhật!

Lý Tịnh cũng không nhìn Lục Bắc Thành, khi nói ra sự thật, trái tim cô đã chết lặng. Một người như cô, sao có tư cách có được tình bạn chứ?

Tô Tiểu Lạc nhìn thấu nhưng không nói toạc ra: "Ngày mai gọi Ôn Dữ, chúng ta đến quê hương của mẹ Lý Tịnh một chuyến."

Tô Tiểu Lạc bảo vệ Lý Tịnh suốt đêm, mắt Lý Tịnh đỏ hoe, cả đêm không ngủ.

*****

Hôm sau khi xuất phát, Lục Bắc Thành cũng đi theo, nhưng lại im lặng không nói gì, dường như không có gì để nói, hoặc cũng có thể là không biết nên nói như thế nào.

Xét cho cùng, Lý Tịnh cũng là nạn nhân, cô ấy vô tội.

Ôn Dữ liếc nhìn Lý Tịnh, trong lòng rất tò mò, rốt cuộc thứ cô ấy nắm giữ là gì.

Tô Tiểu Lạc nhắm mắt dưỡng thần.

Lý Tịnh nhìn phong cảnh ven đường, vành mắt không khỏi đỏ hoe.

Mẹ, mẹ nói quê hương của mẹ có những ngọn núi xanh trùng điệp bao quanh cả ngôi làng. Cây cối trên núi vì nạn đói mà bị dân làng gặm đến trơ trụi cả vỏ cây, trông chẳng đẹp chút nào. Giờ đây quê hương của mẹ đã phủ đầy màu xanh, những cây cối xanh um tươi tốt, vỏ cây cũng đã mọc lại.

Mẹ, mẹ nói quê hương của mẹ còn có một dòng sông nhỏ, trên bờ sông còn có cây liễu, những cành liễu mảnh mai rủ xuống mặt sông, theo sóng nước đong đưa uyển chuyển. Con đã thay mẹ ngắm nhìn rồi, quả thật rất đẹp!

Mẹ, mẹ nói bầu trời quê hương của mẹ rất xanh, những đám mây trắng như bông. Hoa dại trên núi muôn màu muôn vẻ, đỏ như lửa, hồng như ráng mây, trắng như tuyết.

Mẹ, mẹ thật sự không lừa con!
Nếu con được sinh ra trên mảnh đất này, nhất định con sẽ rất vui vẻ hạnh phúc.

Chẳng mấy chốc, xe dừng lại trước một ngôi nhà xiêu vẹo. Lý Tịnh xuống xe, nhìn quanh cách bài trí nơi đây.

Chỗ cửa ra vào có một chiếc guồng quay sợi, chiếc guồng quay đổ nghiêng trên mặt đất phủ đầy bụi bặm, nhện cũng giăng đầy mạng nhện.

Đi vào trong nữa là gian chính, bên trong bày hai chiếc ghế tựa và một chiếc bàn, bình thường khi có khách đến sẽ ngồi đó bàn chuyện.

Chồng của mẹ là một thầy thuốc, nên ở góc nhà có một chiếc hòm thuốc, lúc này cũng bị lật tung trên mặt đất. Đi vào trong nữa, mẹ nói chồng bà từng nhờ người ta làm một con ngựa gỗ, sau này để dành cho con cái chơi. Con ngựa gỗ đó vẫn còn ở trong, trên đó dính máu, nên vẫn được đặt ở đó.

Mẹ nói: "Lúc đó tuy nghèo, phải chịu đói. Nhưng cả nhà ở bên nhau chẳng thấy khổ sở gì."

Lý Tịnh bỗng nhiên quỳ xuống đất, vừa khóc vừa nói: "Xin lỗi, xin lỗi."

"Người trong đó là ai vậy?" Một bà lão trong sân hỏi.

"À, chúng cháu đến xem thử, bà ơi, gia đình này đi đâu rồi ạ?" Ôn Dữ hỏi.

"Chết rồi, đều chết hết rồi." Bà lão thở dài nói, "Đêm hôm đó bị giết sạch, đáng thương người đàn ông nhà này, bị đâm mười hai nhát dao. Đều được chôn trên núi cả, đêm đó trong làng cũng chết không ít người. Đều tại người phụ nữ nhà này, chọc phải người không nên chọc."

"Dạ." Ôn Dữ cảm thấy tâm trạng nặng nề, anh ta đến bên cạnh Lý Tịnh, nhỏ giọng hỏi: "Lý Tịnh, chị có muốn lên núi xem không?"

"Đi, tôi muốn đi." Lý Tịnh sờ con dao trong tay áo, mọi chuyện cũng nên kết thúc rồi.

Tô Tiểu Lạc liếc nhìn cô ấy, không khỏi lắc đầu.

Mộ phần trên núi không ít, nhưng có những ngôi mộ có tên, có những ngôi mộ lại không có.

Bà lão chỉ vào một nơi nói: "Ở đó, chính là nhà họ Lý."

Nhà họ Lý?

Lý Tịnh không khỏi ngẩn người, tại sao mẹ lại dùng họ của chồng trước để đặt tên cho cô ấy.

Chẳng lẽ không sợ làm nhục nhà họ Lý sao?

Lý Tịnh quỳ xuống đất, dập đầu nói: "Xin lỗi, con đến muộn, con đến để chuộc lỗi với mọi người."

Lý Tịnh lấy con dao ra, định đâm vào người mình. Lục Bắc Thành hoảng hốt nắm lấy con dao, máu chảy dọc theo lưỡi dao.

Lý Tịnh không khỏi hoảng sợ: "Tại sao, tại sao anh lại ngăn cản tôi?"

"Không phải lỗi của cô!" Lục Bắc Thành lớn tiếng nói, "Đây hoàn toàn không phải lỗi của cô! Lý Tịnh, là lỗi của họ, không phải lỗi của cô!"

Bình Luận (0)
Comment