Bố Nghiêm hoàn toàn đồng ý với suy nghĩ của Nghiêm Chỉ: Một đời người, nếu sống mà không ngẩng cao đầu được, vậy còn ý nghĩa gì nữa?
Tô Đông đã cõng ông ta đến bệnh viện. Dù rất biết ơn, nhưng nếu Tô Đông muốn kết thân bằng cách đi xem mắt, thì ông ta nhất định không để con gái phải hạ mình lấy lòng nhà họ Tô.
Mẹ Nghiêm thở dài: "Thật lòng tôi không tin Đông Tử lại làm ra chuyện gì quá đáng như vậy.”
Nghiêm Chỉ cũng không muốn tin, nhưng không có lửa làm sao có khói? Tin đồn lan rộng thế này, chẳng lẽ không xuất phát từ nhà họ Tô?
Tô Đông mang cơm đến. Nhìn thấy áo anh vẫn còn ướt, mẹ Nghiêm nói: "Đông Tử, bố con bé giờ không sao rồi. Hay là con về thay bộ đồ đi.”
“Không cần đâu.” Tô Đông xua tay từ chối. “Ông nội con đang tìm phó viện trưởng? Ngài cứ yên tâm, chắc chắn sẽ chữa khỏi cho bố Nghiêm Chỉ.”
Nói xong, anh ấy quay người đi ra ngoài.
Nghiêm Chỉ sa sầm mặt, tức giận nói: "Ý anh ta là gì?”
“Là ý gì chứ?” Mẹ Nghiêm nhắc: “Lúc nãy chẳng phải con nói không phải bố của Đông Tử sao? Nó nói thế đâu có gì sai!”
“Mẹ lúc nào cũng bênh anh ta!” Nghiêm Chỉ bực tức, quay lưng bỏ đi.
Mẹ Nghiêm bất lực nhìn theo, nói với bố Nghiêm: "Lão Nghiêm, con gái bị ông chiều hư mất rồi. Tiếp tục thế này, nửa đời sau của nó chắc phải chịu khổ thôi.”
Nghiêm Chỉ được cưng chiều từ nhỏ. Tìm đâu ra người sẵn lòng chịu chiều chuộng nó như vậy nữa đây?
Bố Nghiêm hơi không phục, vẫn cứng miệng: “Không ai chiều, thì tôi - bố nó - sẽ chiều.”
Nhận ra ý ông ta, mẹ Nghiêm nhắc nhở: "Chúng ta già rồi, chiều nó được đến bao giờ? Vừa rồi nếu không có Đông Tử giúp, thì làm sao con gái và tôi đưa ông đến bệnh viện nổi?”
Bố Nghiêm sững người. Ông ta vốn nghĩ rằng cả đời con gái sẽ luôn có mình và vợ bên cạnh, không đến nỗi chịu khổ. Nhưng già rồi, không thể không chấp nhận sự thật. Sức khỏe ông ta và vợ đã không còn như trước, cũng chẳng còn sức gồng gánh. Nếu con gái thực sự ly hôn, hai đứa cháu còn nhỏ, đến lúc ông ta và vợ ốm đau, chỉ có mỗi mình nó gánh vác thì phải làm sao đây?
Nằm trên giường bệnh, những điều mà ông ta chưa từng nghĩ đến bỗng chốc trở nên rõ ràng hơn, khiến lòng ông ta dấy lên sự hoang mang khó chịu. Đến lúc hai ông bà khuất núi, để lại một mình con gái, rồi cuộc đời nó sẽ ra sao?
Sống có cốt cách là quan trọng, nhưng con gái ông ta cũng quan trọng mà!
Bố Nghiêm buộc phải đối mặt với hiện thực rằng, ông ta luôn muốn giữ con gái bên mình, nhưng thật sự không thể bảo vệ nó lâu dài. Ông ta phải nghĩ cho con gái một đường lùi sau khi ông ta không còn nữa.
Con người vốn ích kỷ, suy nghĩ cũng chỉ để bảo vệ lợi ích của mình, chẳng thể nói đúng hay sai.
Nghiêm Chỉ tìm đến Tô Đông, lúc này đang đứng bên ngoài hút thuốc.
“Tô Đông, bên ngoài người ta đều nói anh…”
“Nghiêm Chỉ, đợi bố em xuất viện, chúng ta làm thủ tục ly hôn đi.” Tô Đông ngắt lời.
Câu nói khiến Nghiêm Chỉ sững sờ.
Cuối cùng anh ấy cũng nói ra, vậy nên những lời đồn là thật. Chưa ly hôn mà anh ấy đã không chờ nổi để tìm người mới sao?
“Được!” Nghiêm Chỉ đồng ý.
“Còn con cái, trước mắt cứ để ở nhà em. Khi nào anh về từ quân đội, sẽ đưa con sang nhà anh ở vài ngày. Chi phí sinh hoạt, anh sẽ gửi đúng hạn.” Tô Đông nhìn cô ta: "Nghiêm Chỉ, chúc em hạnh phúc." Anh không thể cho Nghiêm Chỉ điều cô muốn, nên thà buông tay.
Ngón tay Nghiêm Chỉ siết chặt lại, cô ta cười chua chát: "Được, nếu anh đã quyết định, thì cứ làm vậy đi!”
Tô Đông bình thản đưa tay ra:
“Từ giờ chúng ta vẫn là bạn. Nếu em có khó khăn cứ tìm anh. Anh sẽ giúp trong khả năng của mình.”
Nghiêm Chỉ nhìn bàn tay rộng lớn của Tô Đông. Trước đây, bàn tay ấy từng nắm chặt tay cô ta, hứa rằng sẽ không bao giờ buông.
Bạn bè?
“Ai muốn làm bạn với anh?” Nghiêm Chỉ nhìn thẳng vào anh ấy, nghiến răng nói: "Tô Đông, tôi hận anh!”
Tô Đông nhìn theo bóng cô ta chạy đi, ánh mắt trầm xuống.
Mẹ Nghiêm núp ở một góc, nghe thấy Tô Đông nói sẽ ly hôn ngay khi bố Nghiêm xuất viện, nhất thời bàng hoàng không biết phải làm sao.
Bà ta quay lại phòng bệnh, kể chuyện này với bố Nghiêm. Ông ta vừa tức vừa lo, nhưng lại chẳng thể cử động.
“Lão Nghiêm, giờ phải làm thế nào đây?”
Tô Tiểu Lạc thấy tình hình đã đến lúc, búng tay một cái. Bố Nghiêm bật dậy khỏi giường bệnh, ông ta nói: "Không được, tôi phải đi tìm nó."
"Lão Nghiêm, ông khỏi rồi sao?" Mẹ Nghiêm vui mừng hỏi.
"Đúng vậy! Khỏi rồi, cử động được rồi!" Bố Nghiêm đã có thể duỗi tay duỗi chân.
"Nhưng, sao ông lại khỏi được chứ?" Mẹ Nghiêm bỗng sực tỉnh, "Không, ông nằm xuống đi, ông không được khỏi!"
Nếu chồng bà ta khỏi bệnh, vậy con gái, con rể sẽ ly hôn mất. Vậy nên ông chồng không được khỏi bệnh!
"..." Bố Nghiêm nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, lập tức bò lại lên giường nằm xuống.
Mắt Nghiêm Chỉ đỏ hoe, rõ ràng là vừa mới khóc. "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, chuyên gia sẽ đến sớm thôi."
"Ừ, chắc mời chuyên gia tốn không ít tiền nhỉ! Hay là đừng tiêu tiền đó nữa!" Mẹ Nghiêm nói.
"Mẹ, bình thường bố thương con như vậy, giờ tiêu chút tiền thì có sao? Chỉ cần bố khỏe lại, dù có tốn bao nhiêu tiền con cũng bằng lòng." Nghiêm Chỉ kích động nói.
Trong bệnh viện có người già bệnh nặng. Rất nhiều người không chữa trị, trực tiếp đưa về nhà chờ chết. Vừa rồi, ở phòng bệnh bên cạnh có một ông lão khóc lóc, con cái của ông ấy đã quyết định từ bỏ điều trị.
Nghiêm Chỉ tuyệt đối sẽ không để bố mình như vậy!
Trình Nhã sau khi cho bọn nhỏ ăn cơm xong, liền lấy một ít tiền từ trong nhà đưa cho Tô Đông: "Hai đứa yên tâm, tiền không phải vấn đề."
Nghiêm Chỉ hừ lạnh một tiếng: "Đúng vậy! Nhà họ Tô có tiền mà! Mọi người đừng lo lắng!"
Tô Đông cau mày, không muốn cãi nhau với cô ta trước mặt hai ông bà Nghiêm. Anh ấy kéo Nghiêm Chỉ ra ngoài, đi đến chỗ ngoặt mới nói: "Vì chúng ta đã đạt được sự đồng thuận, tôi hy vọng cô có thể khách sáo với mẹ tôi một chút."
"Tôi nói sai sao?" Nghiêm Chỉ cau mày, "Mẹ anh căn bản là coi thường nhà chúng tôi, lần nào cũng lấy tiền ra đập vào mặt tôi!"
"Cô lấy con mắt nào ra mà nhìn thấy mẹ tôi coi thường nhà cô? Bố cô bị bệnh, mẹ tôi tốt bụng đưa tiền đến, cô không biết điều thì thôi, còn nói bóng nói gió cái gì?" Tô Đông tức giận, bất lực nói.
"Mẹ anh trọng nam khinh nữ, coi thường tôi đâu phải ngày một ngày hai!" Nghiêm Chỉ khoanh tay, dù sao cũng sắp ly hôn rồi, cứ nói hết những lời trong lòng ra.
"Mẹ tôi trọng nam khinh nữ?" Tô Đông cảm thấy thật nực cười.
"Đúng vậy, lúc tôi sinh Tử Huyên, mẹ anh đối xử với tôi thế nào? Phải, bà ấy đưa tiền đến. Nhưng tôi ở cữ, bà ấy một lần cũng không đến thăm. Không phải coi thường tôi thì là gì?" Nghiêm Chỉ lớn tiếng chất vấn.
"Đó là... đó là..."
"Đó là gì? Lúc sinh Tử Thành, ít ra bà ấy cũng đến thăm. Tử Huyên, bà ấy một ngày cũng không đến." Trong lòng Nghiêm Chỉ cũng ấm ức. Trong thời gian ở cữ, cô ta vẫn luôn không nghĩ thông chuyện này.
Chỉ vì sinh con gái sao?
"Mẹ tôi vì về nhà lấy tiền mà bị ngã gãy xương. Bà ấy nằm viện hai tháng, bà ấy sợ cô suy nghĩ nhiều nên không cho chúng tôi nói với cô!" Tô Đông tức giận đến đỏ mắt nói.
"Không tin thì cô đi hỏi chị dâu, chị dâu chăm sóc bà ấy trong bệnh viện hai tháng, còn cô thì làm gì?" Tô Đông bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Nghiêm Chỉ à Nghiêm Chỉ, cô đúng là nhỏ nhen."
Nghiêm Chỉ ngây người.
"Mẹ tôi bị gãy xương, còn cố gắng nhờ người đưa tiền đến. Mẹ tôi không hiểu mấy thứ tri thúc của các người, nhưng bà ấy tuyệt đối là người tốt bụng. Thật không ngờ, cô lại nhìn bà ấy như vậy!"