"Nghiêm Chỉ." Tô Đông xách cơm đến, gọi một tiếng. "Sao em lại đứng ở cửa?"
"Ồ, em không sao." Nghiêm Chỉ lau nước mắt, nhận lấy hộp cơm trong tay Tô Đông, "Anh có thể giúp em về nhà một chuyến, thu dọn ít quần áo mang đến cho các con được không?"
Tô Đông sững sờ, gật đầu nói: "Được, anh đi ngay đây."
"Cảm ơn anh." Nghiêm Chỉ theo thói quen cảm ơn một tiếng rồi bước vào phòng bệnh.
Tô Đông nắm chặt tay, xoay người rời khỏi bệnh viện.
Bố Nghiêm vừa nghe thấy tiếng động ngoài cửa, lập tức bò lên giường nằm xuống. Thậm chí dép lê trên chân cũng không kịp cởi ra, cứ thế lộ ra ngoài.
Nghiêm Chỉ đặt cơm lên bàn, hỏi: "Bố, sao tự nhiên bố lại khỏi vậy?"
Bố Nghiêm ngồi dậy trên giường, cười nói: "Vừa nãy không biết làm sao, tự nhiên cử động được."
Nghiêm Chỉ nhìn chằm chằm vào mặt ông ta, thấy sắc mặt cũng không tệ, lúc này mới yên tâm: "Lần sau không được dọa con với mẹ như vậy nữa, làm con sợ chết khiếp."
"Chẳng phải đây là ngoài ý muốn sao?" Bố Nghiêm cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Nghiêm Chỉ bước tới nắm lấy tay bố mẹ, nói: "Sau này con chỉ còn bố mẹ thôi, bố mẹ nhất định phải khỏe mạnh."
Mẹ Nghiêm ôm lấy vai Nghiêm Chỉ: "Chỉ Chỉ, mẹ với bố con khỏe mạnh lắm! Chỉ có con, đừng cứng đầu nữa, nói vài câu mềm mỏng đi."
"Mẹ, có câu nước đổ khó hốt." Nghiêm Chỉ nghẹn ngào, "Mẹ đừng khuyên con nữa, gia đình mình được ở bên nhau là đủ rồi."
Bố Nghiêm không đành lòng nói với vợ: "Bà bớt nói vài câu đi, con gái muốn thế nào thì cứ thế ấy! Chuyện của người trẻ, chúng ta đừng xen vào nữa. Chỉ cần Chỉ Chỉ tự mình nghĩ thông, bố sẽ luôn ủng hộ con!"
"Bố, mẹ!" Nghiêm Chỉ ôm lấy hai người, ba người vừa khóc vừa cười.
Trình Nhã nghe nói nhà thông gia đã khỏe lại, vội vàng từ nhà đến. Trái tim đang treo lơ lửng cũng hạ xuống, bà ấy nói: "Thật là tốt quá, Nghiêm Chỉ, chăm sóc bố con cho tốt, hai cháu cứ để bố mẹ lo!"
Nghiêm Chỉ vô cùng xấu hổ, trước đây cô ta cứ như bị ma ám, không nhìn thấy chút tốt đẹp nào của Trình Nhã. Người ta nói hoạn nạn mới thấy chân tình, bây giờ cô ta vô cùng biết ơn Trình Nhã. Bao nhiêu năm qua, bà ấy luôn bao dung sự bướng bỉnh và trẻ con của cô ta.
Nghiêm Chỉ đột nhiên quỳ xuống, dập đầu một cái thật mạnh. Hành động này khiến Trình Nhã sợ hết hồn, bà ấy luống cuống đỡ Nghiêm Chỉ dậy: "Con làm gì vậy?"
"Những năm qua con nợ mẹ một lời xin lỗi, và một lời cảm ơn." Nghiêm Chỉ nói với đôi mắt đỏ hoe.
"Đứa nhỏ ngốc này, con nói gì vậy?" Trình Nhã không khỏi lau nước mắt.
"Là con không hiểu chuyện, đã gây ra nhiều phiền phức cho mẹ." Nghiêm Chỉ áy náy nói, "Con cũng không biết phải làm sao để bày tỏ sự hối lỗi của mình, chỉ mong mẹ sau này mỗi ngày đều vui vẻ, khỏe mạnh."
Trình Nhã nhìn sang hai bố mẹ Nghiêm: "Thực ra cũng không có mâu thuẫn gì lớn, có hiểu lầm thì nói rõ ra là được. Bọn nhỏ đã lớn thế này rồi, chẳng lẽ lại để chúng không có bố hoặc không có mẹ sao?"
Mẹ Nghiêm nói: "Có những chuyện không thể cưỡng cầu, là Chỉ Chỉ nhà chúng tôi không có phúc phận đó, thôi thì thôi vậy. Thông gia à, sau này rảnh rỗi thì qua lại thường xuyên nhé. Dù sao hai nhà chúng ta còn có Tử Thành và Tử Huyên."
Trình Nhã đẩy Tô Đông một cái: "Đông Tử, con mau nói gì đi chứ."
Tô Đông mím môi, mở miệng nói: "Vài ngày nữa khi nào vị chuyên gia kia đến, con sẽ đưa đến khám cho bố, như vậy cũng yên tâm hơn."
Bố Nghiêm gật đầu, coi như đồng ý.
Nghiêm Chỉ đi làm thủ tục xuất viện, trên đường gặp Trần Hồng. Nghiêm Chỉ rất ngưỡng mộ Trần Hồng, rất độc lập, không giống như cô ta lúc nào cũng bám dựa người khác. Tính tình lại còn xấu, chẳng có ích gì.
Nhà họ Tô nên cưới một người con dâu như vậy, cũng có thể làm rạng danh gia tộc.
Trần Hồng vừa nhìn đã nhận ra Nghiêm Chỉ, hỏi: "Bố cô đỡ hơn chưa?"
Nghiêm Chỉ cười nói: "Ông ấy không sao rồi, tôi đang làm thủ tục xuất viện đây."
Trần Hồng gật đầu: "Người già rồi thì phải chú ý một chút, sau này tốt nhất nên kiểm tra sức khỏe định kỳ sáu tháng một lần, không được lơ là."
"Cô thật tốt bụng!" Nghiêm Chỉ thấy lòng chua xót, nếu Tô Đông cưới Trần Hồng, chắc cô ấy sẽ đối xử tốt với các con của mình.
"Tôi tốt bụng gì chứ, làm bác sĩ lâu rồi, tâm cũng phải cứng rắn hơn một chút. Tô Đông thường khen cô, nói cô rất nhiệt tình, rất tốt bụng, sẵn sàng giúp đỡ người khác." Trần Hồng cười nói.
"Thật sao?" Nghiêm Chỉ vén tóc, cô ta chưa từng nghe Tô Đông khen mình bao giờ. Hiện tại nghe người khác nói, lại có cảm giác kỳ lạ.
"Ừ." Trong mắt Trần Hồng thoáng chút ngưỡng mộ, khi Tô Đông nhắc đến Nghiêm Chỉ, ánh mắt anh ấy đều sáng lên. Kết hôn đã lâu như vậy mà tình cảm vẫn tốt như thế, thật đáng ghen tị.
"Chúng tôi sắp ly hôn rồi." Nghiêm Chỉ đột nhiên nói, "Anh ấy là người rất tốt, đáng để người khác phó thác cả đời."
Nói xong, cô ta không nhìn Trần Hồng nữa, vội vã rời đi như chạy trốn.
*****
Sau khi xuất viện, nhà họ Nghiêm không đón hai đứa nhỏ về ngay. Sức khỏe của bố Nghiêm vẫn chưa ổn định, mẹ Nghiêm cũng sợ đón các cháu về sẽ không chăm sóc được chu đáo.
Hôm đó, người bạn học cũ của bố Nghiêm là Vương Quốc Bang tìm đến, đồng thời mời ông ta và mẹ Nghiêm vào Cục Văn Hoá đảm nhiệm công tác nghiên cứu lịch sử.
Đây là một chuyện tốt đối với bố Nghiêm, nằm mơ ông ta cũng không ngờ có ngày mình được quay lại Cục Văn Hoá.
"Đi, nhất định phải đi." Bố Nghiêm đồng ý ngay, nhân lúc xương cốt già này còn cử động được, nhất định phải lấy lại chút thể diện cho con gái mình.
Nghiêm Chỉ nghe được tin này, cũng cảm thấy vui mừng cho bố mẹ. Đồng thời cô ta cũng nói ra suy nghĩ của mình: "Bố, mẹ, con muốn đi làm phóng viên. Bài báo trước đây con viết đã được tòa soạn chấp nhận, họ nói con có cái nhìn nhạy bén về các vấn đề xã hội. Tuy nhiên bây giờ đi làm chưa chính thức, vẫn cần phải kiểm tra, lương cũng không cao."
Bố Nghiêm nhìn thấy nụ cười tự tin trên gương mặt con gái, đột nhiên cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
"Đi đi, lương thấp thì sợ gì, bố mẹ con bây giờ cũng có lương rồi, đủ nuôi con!"
"Cảm ơn bố, cảm ơn mẹ!" Nghiêm Chỉ trước giờ chưa từng biết mình phù hợp với công việc gì, cũng không biết mình có bao nhiêu nhiệt huyết với nghề phóng viên. Nhưng có việc để làm, dù sao cũng tốt hơn là ở không suy nghĩ lung tung.
*****
Còn Tô Đông lúc này đang trên đường đi làm nhiệm vụ.
Vì tin tình báo của Lý Tịnh, một số gián điệp đang liều mạng bỏ trốn, cần một lượng lớn nhân lực bí mật điều tra, tránh gây hoang mang.
Sau khi đến nơi, Tô Đông về phòng nghỉ, lấy từ trong túi ra một bức ảnh, nhìn một lúc rồi áp lên ngực ngủ thiếp đi.
Mưa rơi tầm tã, Nghiêm Chỉ không biết vì sao mình lại đến dưới gốc cây này.
Con mèo con sống trong chiếc hộp gỗ, có người tốt bụng đã lót ổ cho nó, bên trong còn thừa một ít thức ăn. Nhưng gió quá lớn, mưa cũng quá lớn, con mèo không ngừng run rẩy.
Nghiêm Chỉ đi ra ven đường, mua thêm một ít thức ăn và một chiếc ô.
Cô đặt chiếc ô cố định, rồi để thức ăn vào trong. Mèo con ăn ngấu nghiến, Nghiêm Chỉ không khỏi hỏi: "Đã chuẩn bị ổ cho mày rồi, sao anh ấy không mang mày về nhà?"
"Meo!" Mèo con ngẩng đầu lên, như đang cảm ơn, lại như đang cầu xin.
"Tao đi đây, bảo trọng nhé." Nghiêm Chỉ đứng dậy, biến mất trong màn mưa.
Gió quá lớn, chiếc ô bị thổi bay đi rất xa, Tô Đông đi tới nhặt chiếc ô lên. Anh cắm chiếc ô xuống đất rồi lấy thêm mấy viên đá chèn lên, chiếc ô mới không bị xê dịch nữa.
Mèo con nằm bên cạnh, lặng lẽ nhìn họ rời đi.