Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 151



Nghiêm Chỉ nhắm mắt lại, nhưng tiếng gọi ồn ào xung quanh đã khiến cô tỉnh giấc.

Mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc vào mũi.

Vừa mở mắt ra, nhìn thấy bố mẹ mình cùng hai đứa con, cô lập tức ôm chặt Tử Thành và Tử Tuyền vào lòng, phấn khích hỏi: "Bố mẹ, chúng ta được cứu rồi đúng không?”

“Đúng vậy, con không sao nữa rồi.” Mẹ Nghiêm mỉm cười nói.

“Vậy còn Tô Đông? Còn Tô Tiểu Lạc?” Nghiêm Chỉ lập tức hỏi.

“Họ cũng đều không sao cả.” Bố Nghiêm trả lời, nhưng giọng điệu không vui.

“Sao vậy bố?” Thấy bố Nghiêm không hài lòng, Nghiêm Chỉ vội vàng hỏi tiếp, “Không phải họ bị thương chứ?”

“Tô Đông rất ổn, thậm chí còn sắp kết hôn với Trần Hồng rồi.” Bố Nghiêm bực tức trả lời.

Tim Nghiêm Chỉ khẽ run lên, nụ cười trên môi cứng lại.

Sắp kết hôn rồi sao…

Cô cố tỏ ra nhẹ nhàng: “Bố mẹ, hai người đừng giận. Con và Tô Đông vốn không hợp nhau. Bác sĩ Trần Hồng rất giỏi, họ rất xứng đôi. Không như con, chẳng làm được gì, chỉ biết gây phiền phức.”

“Không được! Bố phải đi tìm nó!” Bố Nghiêm không thể nuốt trôi cơn giận, lập tức lớn giọng.

“Mẹ, mau ngăn bố lại đi!” Nghiêm Chỉ kêu lên, nhưng mẹ Nghiêm lại không động đậy.

Nghiêm Chỉ chỉ còn cách đuổi theo. Vừa chạy ra, cô đã thấy Trần Hồng đẩy ngã bố Nghiêm xuống đất.

Bố Nghiêm khổ sở cầu xin: “Họ đã có hai đứa con, các người không thể làm vậy được.”

Trần Hồng khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nghiêm Chỉ: "Chẳng phải cô đã tự nguyện ly hôn với Tô Đông sao? Giờ còn muốn để bố cô đến ngăn cản chúng tôi làm gì?”

“Đúng, tôi đã quyết định buông tay. Chỉ là bố tôi chưa biết chuyện nên mới đến tìm cô. Ông ấy đã lớn tuổi rồi, sao cô có thể đẩy ông ấy ngã chứ?” Nghiêm Chỉ tức giận nói.

“Anh nhìn cô ta đi, giờ còn dùng cả người lớn để gây sức ép với em!” Trần Hồng quay sang Tô Đông than phiền.

Tô Đông lạnh mặt liếc Nghiêm Chỉ, nói: "Tôi hy vọng sau này cô đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa.”

Ánh mắt xa lạ của anh như mũi dao đâm thẳng vào trái tim Nghiêm Chỉ, đau đến nghẹt thở. Dù đã chuẩn bị tâm lý để chia tay, nhưng cô vẫn không thể chấp nhận được. Họ đã trải qua bao ngày tháng bên nhau, cùng nhau nuôi nấng hai đứa con, vậy mà giờ đây anh có thể dễ dàng buông tay như vậy.

Cô không hiểu, làm sao có thể ngừng yêu một người nhanh đến thế? Làm sao có thể thay lòng chỉ trong một thời gian ngắn?

Vài năm tình cảm hóa ra chẳng đáng gì so với vài tháng mới mẻ…

Nghiêm Chỉ cảm thấy bản thân thật thất bại. Cô đã quá tin vào tình yêu vĩnh cửu. Nhưng rốt cuộc, tình yêu là gì đây?

Dù đã ly hôn, chẳng phải anh từng nói họ vẫn là bạn sao?

Tô Đông, đồ lừa đảo!

Nước mắt che mờ tầm nhìn, nhưng Nghiêm Chỉ không dám làm loạn. Tô Đông đã không còn là người đàn ông của cô, không còn là người luôn yêu chiều và bảo vệ cô nữa.

Cô không có tư cách, cũng chẳng đủ lý do để trách móc anh.

Điền Quyên ở bên cạnh khuyên: "Nghiêm Chỉ, cậu cam tâm sao? Cứ thế để mất anh ấy vào tay người khác à? Cậu phải giành lại anh ấy! Tô Đông với Trần Hồng chẳng qua chỉ là nhất thời mới mẻ. Cậu còn có hai đứa con, cậu sợ gì?”

Sợ gì ư?

Nghiêm Chỉ không sợ gì cả, chỉ sợ không có tình yêu. Cho dù giành lại được Tô Đông thì có ích gì, trong khi anh không còn yêu cô nữa.

“Cậu đừng nói nữa.” Nghiêm Chỉ ôm đầu, những ký ức chợt ùa về như dòng thác tràn vào tâm trí.

“Anh đã nói rồi, trời lạnh thì đừng đến tìm anh nữa.” Tô Đông vuốt nhẹ mũi cô, ánh mắt đầy yêu thương. Nghiêm Chỉ ngẩng mặt lên, rõ ràng nhìn thấy hình bóng mình trong đôi mắt anh.

“Em nhớ anh mà!” Nghiêm Chỉ vòng tay ôm lấy anh, thoải mái làm nũng.

“Em đúng là nhõng nhẽo, nếu bị người ta thấy thì sao?” Tô Đông lấy áo quân đội phủ lên người cô, ôm cô thật chặt.

“Thấy thì thấy! Em là vợ chính thức của Tô Đông, ai dám nói gì?” Nghiêm Chỉ nhón chân, khẽ hôn lên môi anh.

“Em đúng là đồ nghịch ngợm!” Tô Đông sững sờ, lấy trán chạm vào trán cô, bế bổng cô lên xoay tròn trong tuyết.
.......

"Tô Đông, em có tin vui rồi.”

Nghiêm Chỉ vui mừng xoay tròn tại chỗ, Tô Đông vội vàng kéo cô lại, lo lắng nói: "Cẩn thận chút chứ!”

Nghiêm Chỉ nâng khuôn mặt của Tô Đông lên, mỉm cười:
“Đứa đầu tiên em muốn sinh một cậu nhóc, sau này nếu anh bắt nạt em, nó sẽ bảo vệ em.”

Tô Đông tức đến mức dùng những sợi râu lún phún cọ nhẹ lên má cô: "Đồ không có lương tâm, anh bắt nạt em khi nào chứ? Tương lai nó đi bảo vệ vợ nó, còn vợ của anh thì chỉ có anh bảo vệ thôi!”

Nghiêm Chỉ tựa vào lòng anh, hạnh phúc nói: "Vậy thì nói trước rồi nhé, em không ép anh đâu đấy!”

Tô Đông nghiêm túc gật đầu:
“Nói rồi, em không ép anh. Là anh, Tô Đông tự nguyện cả đời này sẽ ở bên em.”
......

Lúc sinh Tử Thành, Nghiêm Chỉ rất sợ, còn Tô Đông thì lo lắng. Khi cô vào nhà vệ sinh, anh cũng căng thẳng đi theo vào tận nhà vệ sinh nữ, anh đứng ở cửa, cô nhìn anh cười trêu: "Đồng chí Tô Đông, anh muốn lợi dụng phụ nữ hả? Cẩn thận em tố cáo đấy!”

“Em lại nói lung tung rồi!” Tô Đông bất đắc dĩ cười, ánh mắt đầy dịu dàng: "Trong mắt anh chỉ có mình em thôi.”

“Bây giờ em vừa mập, dáng người cũng xấu. Nghe nói sinh con xong, mông còn to ra nữa. Lúc đó, đừng có mà chê em đấy nhé!” Nghiêm Chỉ lo lắng nói.

“Làm gì có chuyện đó! Vợ của anh bất cứ lúc nào cũng đẹp, anh đều yêu hết!” Tô Đông nắm tay cô, lòng bàn tay anh lo lắng đến mức đổ đầy mồ hôi.

Sau khi sinh Tử Thành, Tô Đông chẳng buồn ôm con mà vội vàng tiến đến ôm chặt lấy Nghiêm Chỉ, hôn lên cái trán đầy mồ hôi của cô, nhẹ nhàng nói: "Vợ à, em vất vả rồi.”

Nghiêm Chỉ nắm lấy tay anh, ấm ức mếu: "Sinh con đau lắm.”

Tô Đông đáp ngay: "Không sinh nữa, chúng ta không sinh nữa!”

“Nhưng em còn muốn có một đứa con gái.” Nghiêm Chỉ ngập ngừng nói.

“Nhà mình có em – cô công chúa bé nhỏ là đủ rồi, anh sẽ coi em như con gái mà chiều chuộng.” Tô Đông kiên quyết trả lời.

“Biến đi, lại chiếm lợi của em!” Nghiêm Chỉ bật cười, mắng yêu chồng.

…...

Từng cảnh hiện lên trong đầu cô như một thước phim, vừa rõ nét vừa đau lòng.

“Em có thể đừng làm ầm lên nữa được không? Anh đã rất mệt mỏi rồi.”

“Nghiêm Chỉ, em ngoan chút đi, đừng giận nữa. Nhiệm vụ ở đơn vị rất nặng, anh chỉ là quên ngày sinh nhật của em thôi.”

“Nghiêm Chỉ, em quá đáng lắm rồi, anh ngày càng cảm thấy không nhận ra em nữa.”

“Nghiêm Chỉ, chúng ta hãy bình tĩnh lại, ly hôn đi!”

Nghiêm Chỉ quỳ ngồi trên sàn nhà, cảm giác trái tim mình như vỡ vụn. Nước mắt mờ nhòe tầm mắt, ánh mắt lạnh lùng của Tô Đông nhìn cô, sắc như lưỡi dao đâm vào tim. Anh ôm vai Trần Hồng, từng bước rời xa cô.

Sống còn ý nghĩa gì nữa đây?

Nghiêm Chỉ ôm lấy ngực, ngã gục xuống đất.

Tại sao?

Chỉ có cô vẫn đứng yên nơi cũ, còn Tô Đông đã bước xa. Cô yếu ớt đưa tay ra, nhưng rồi từ từ buông xuống.

Tô Đông, chúc anh hạnh phúc.

Tạm biệt, tình yêu của em.

*****

“Nghiêm Chỉ! Nghiêm Chỉ!”

“Anh không cho phép em từ bỏ!”

“Anh không cho phép em từ bỏ, em mau tỉnh lại đi!”

Những giọt nước mắt lạnh buốt rơi xuống mặt cô. Ai đó đang gọi tên cô?

Hóa ra, vẫn có người không nỡ rời xa cô. Thật tốt!

Nhưng cô mệt mỏi lắm rồi, đã bước qua một quãng đường dài đằng đẵng, đã sống như một kẻ điên loạn một lần. Cô làm tổn thương biết bao người, cũng để lỡ mất biết bao điều.

Cô thất bại quá!


Bình Luận (0)
Comment