Cơ quan địa phương sắp xếp chỗ ở cho họ.
Trên đường về, Tô Tiểu Lạc vẫn im lặng, đặc biệt yên tĩnh. Phó Thiếu Đình đi đến bên cạnh, hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Không phải." Tô Tiểu Lạc lắc đầu, hỏi ngược lại, "Vừa rồi sao anh không nói gì?"
Phó Thiếu Đình thờ ơ trả lời: "Chuyện đã rồi, còn gì để nói nữa?"
Tô Tiểu Lạc im lặng.
Quả thực không còn gì để nói.
Nhưng điều khiến cô kinh ngạc là, hồn phách lại có thể thay đổi hình dạng của mình bằng ý chí.
Quỷ dữ có thể hại người, là bởi vì oán niệm của nó đủ lớn.
Vậy còn bà Ngưu kia, là vì cái gì? Là vì tình yêu thương sao?
Tô Tiểu Lạc chợt nghĩ đến bà nội mình - Tống Tĩnh Thư, bà đã đợi cô mười mấy năm.
Phó Thiếu Đình quay đầu nhìn cô, nhận ra nỗi ưu thương trên người cô, nhẹ nhàng an ủi: "Người chết không thể sống lại, thằng bé còn phải sống tiếp, còn cả một chặng đường dài phía trước."
Tô Tiểu Lạc liếc nhìn anh, hỏi: "Sao lúc này anh lại nói nhiều thế?"
Phó Thiếu Đình không nói gì, chỉ thản nhiên liếc nhìn cô.
Trình Phương Tín dắt Ngưu Trụ đi theo, mắt Ngưu Trụ đỏ hoe, nó vẫn chưa thể chấp nhận sự ra đi của bà nội.
Đối diện với người chú xa lạ này, trong lòng nó tràn ngập cảm kích. Bởi vì người chú này nói sẽ giúp nó lo liệu hậu sự cho bà nội.
Nghiêm Chỉ đi phía sau Ngưu Trụ, nhìn bộ quần áo rách rưới trên người nó, trong lòng rất khó chịu. Là một người mẹ của hai đứa con, cô ta không thể hiểu nổi người mẹ của đứa trẻ này lại bỏ rơi nó mà đi.
Đến nơi nghỉ ngơi, Nghiêm Chỉ và Tô Tiểu Lạc được sắp xếp ở chung một phòng.
Tô Tiểu Lạc tắm rửa xong, liền ngồi xếp bằng trên giường điều chỉnh nội thương. Nghiêm Chỉ rón rén đi ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Trình Phương Tín đang ngồi hút thuốc.
Trình Phương Tín thấy cô ta đến, vội vàng ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân dẫm tắt.
"Sao vẫn chưa ngủ?" Trình Phương Tín hỏi.
"Không ngủ được, hơi nhớ con tôi." Nghiêm Chỉ ngồi trên cái bệ ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Xung quanh bỗng nhiên im bặt, lúc này Nghiêm Chỉ mới nhận ra mình lỡ lời, vội vàng nói, "Xin lỗi anh!"
"Không cần xin lỗi." Trình Phương Tín cười, ngẩng đầu nhìn lên trời, "Thật ra theo một ý nghĩa nào đó, tôi coi như là may mắn. Ít nhất trước khi con gái tôi rời khỏi thế giới này, tôi còn có thể ở bên cạnh con bé, con bé cũng không đến mức tuyệt vọng như vậy."
"Cô biết không? Lúc đó con bé mới bốn tuổi, bàn tay nhỏ bé nắm lấy ngón tay tôi nói, 'Bố ơi, có bố ở bên cạnh, con không đau chút nào.'"
Nghiêm Chỉ không khỏi xúc động: "Con gái anh thật dũng cảm."
"Ừ! Con bé còn rất thông minh, mới bốn tuổi đã biết đọc rất nhiều chữ rồi." Nói về con gái mình, trong mắt Trình Phương Tín tràn đầy tự hào.
"Tử Huyên nhà tôi cũng vậy, nếu con gái anh còn sống, chắc chắn hai đứa sẽ trở thành bạn tốt." Nghiêm Chỉ tiếc nuối nói.
"Nghiêm Chỉ, tuy tôi không biết giữa cô và chồng cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng vì con cái, có thể ở bên nhau thì vẫn nên ở bên nhau." Trình Phương Tín khuyên nhủ. "Sau khi vợ cũ tôi rời đi, con gái tôi càng thêm trầm lặng, tổn thương đối với con trẻ là rất lớn."
Nghiêm Chỉ đương nhiên hiểu ý của Trình Phương Tín, cô ta cười chua chát: "Đồng chí Trình Phương Tín, sống trong một môi trường không có tình yêu thương, cho dù là với người lớn hay trẻ nhỏ đều là một sự tra tấn."
Họ không thể quay lại được nữa rồi...
Trình Phương Tín ngẩn người, anh ấy không hiểu tại sao lại có người từ bỏ một người phụ nữ tốt như Nghiêm Chỉ.
Nghiêm Chỉ thản nhiên nói: "Thật ra tôi cũng khá tệ, trước đây tôi đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với anh ấy, có kết cục như ngày hôm nay cũng là đáng đời. Nhưng anh yên tâm, nhà chồng tôi, họ đều là người tốt, tôi tin con tôi sẽ không phải chịu ấm ức."
"Vậy còn cô?" Trình Phương Tín không nhịn được hỏi.
"Tôi á?" Nghiêm Chỉ cười lớn, "Anh phải cẩn thận đấy, tổng biên tập nói tôi rất có tiềm năng, biết đâu tôi còn nhanh chóng trở thành phóng viên chính thức hơn anh đấy!"
"Thật sao? Vậy tôi phải cẩn thận rồi, không thể để cô vượt mặt được." Trình Phương Tín thuận theo lời cô ta nói tiếp.
Tô Đông đứng cách đó không xa nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người. Nụ cười nhẹ nhõm trên gương mặt Nghiêm Chỉ như mũi kim đâm vào mắt anh. Anh đã không còn nhớ rõ bao lâu rồi chưa nhìn thấy nụ cười ấy trên gương mặt cô.
Mỗi lần về nhà, cô đều mang tâm sự nặng trĩu, hay cáu gắt vô cớ. Dường như dù anh làm gì cũng không thể khiến cô vui vẻ. Ở bên anh, cô không hạnh phúc.
Đặc biệt là ánh mắt Trình Phương Tín nhìn cô, đều là đàn ông, làm sao anh không hiểu. Nghiêm Chỉ vì cứu anh ta, tay suýt nữa thì hỏng.
Cho đến khi hai người rời đi, Tô Đông vẫn đứng yên bất động tại chỗ.
Phó Thiếu Đình hút thuốc xong quay lại, vừa lúc nhìn thấy Nghiêm Chỉ và Trình Phương Tín bước vào cổng nhà khách. Anh đến trước mặt Tô Đông, đưa cho anh ấy một điếu thuốc.
Tô Đông như bừng tỉnh khỏi sự thất thần, nhận lấy điếu thuốc Phó Thiếu Đình đưa. Châm lửa rồi rít một hơi dài.
"Thiếu Đình, nếu là cậu, cậu sẽ chọn thế nào?"
"Tôi không phải anh."
"Ý tôi là giả sử."
"Không có lựa chọn nào khác, đã tự mình chọn rồi, khóc cũng phải đi tiếp." Phó Thiếu Đình mím môi nói, "Tôi nhớ lúc đó anh vì chị dâu mà oanh oanh liệt liệt, náo loạn không nhỏ."
"Lúc đó còn trẻ."
"Đàn ông không nên tự tìm lý do cho mình." Phó Thiếu Đình không đồng tình với lời Tô Đông nói.
"Hôn nhân không phải chuyện của hai người, mà là chuyện của hai gia đình, cô ấy theo tôi không hạnh phúc." Tô Đông bất lực nói.
"Cho nên tôi không phải anh." Phó Thiếu Đình thản nhiên nói, "Tôi sẽ không để người phụ nữ tôi yêu phải khóc."
"Kể cả khi cô ấy đưa ra những yêu cầu vô lý?" Tô Đông cau mày.
"Nếu là tôi đã chọn thì sẽ không thay đổi." Phó Thiếu Đình vỗ vai Tô Đông, "Nếu không thể nuông chiều, buông tay cũng được, sẽ có người khác thay anh làm điều đó." Nói xong, Phó Thiếu Đình bước vào nhà khách.
Lời Phó Thiếu Đình nói là sự thật, thật sự chưa từng thấy ai lo ế, chỉ thấy đàn ông độc thân ngày càng nhiều.
Thật cay độc!
Tô Đông nào còn tâm trạng hút thuốc, ném điếu thuốc xuống đất, hung hăng dẫm lên.
Đây lại là một đêm mất ngủ.
*****
Sáng sớm hôm sau, Tô Tiểu Lạc và Nghiêm Chỉ xuống lầu. Trình Phương Tín đã chuẩn bị bữa sáng cho họ, Nghiêm Chỉ suýt chút nữa không nhận ra.
Trình Phương Tín trước đây tóc tai bù xù, để râu ria xồm xoàm, cả người toát ra vẻ chán chường. Bây giờ anh ấy đã cắt tóc cạo râu, trông trẻ trung hơn hẳn, đôi mắt đặc biệt sâu.
"Đồng chí Trình Phương Tín, anh thay đổi nhiều quá!"
"Tôi hơn cô ba tuổi, nếu cô không ngại thì cứ gọi tôi là anh Trình." Trình Phương Tín cười nói, hai người đã cùng nhau trải qua hoạn nạn, anh ấy cũng coi Nghiêm Chỉ như em gái.
"Vậy anh Trình, chúng tôi không khách sáo nữa." Nghiêm Chỉ nhanh chóng thích ứng.
"Đừng khách sáo, muốn ăn gì cứ gọi." Trình Phương Tín hào phóng nói.
"Tiểu Cửu, cô muốn ăn gì?" Nghiêm Chỉ hỏi.
"Trứng ngâm nước tương, quẩy, với cả sữa đậu nành." Tô Tiểu Lạc quả thực cũng đã đói bụng.
"Tôi gọi bánh bao nhỏ được không?" Nghiêm Chỉ hỏi.
"Được, hai người cứ ngồi đây." Trình Phương Tín xoay người đi mua ngay.
Trần Hồng cũng bưng một đĩa bánh bao hấp tới, ngồi xuống bên cạnh Tô Đông, cô ấy tò mò hỏi: "Trình Phương Tín này là ai vậy?"
Tô Đông cắn một miếng bánh bao, cau mày nói: "Làm sao tôi biết anh ta là ai?"
Trần Hồng cố ý nói: "Nghe nói khi một người đàn ông bắt đầu chú ý đến ngoại hình của mình, là bởi vì có người phụ nữ anh ta thích rồi, chỉ là không biết anh ta có ý gì."