Người đàn ông này đúng như lời bà mối nói, gia thế giàu có, là người có học thức. Chỉ là trông có vẻ hơi lớn tuổi một chút.
Anh ta bảo Tô Tiểu Lạc và mọi người đợi một lát, rồi đi tới nói chuyện với Smith.
"Anh ta chắc cũng phải ba mươi tuổi rồi!" Tô Hòa nhíu mày.
"Nhưng trông anh ta nho nhã lắm!" Tô Tiểu Lạc chống cằm.
Tô Hòa gõ vào đầu cô: "Thế cũng không được, ba tuổi một thế hệ, chênh lệch nhiều quá sẽ không có tiếng nói chung, già quá rồi."
Tô Tiểu Lạc ôm đầu, nhăn mặt nhìn Tô Hòa: "Rồi rồi rồi."
Già rồi sao?
Phó Thiếu Đình nhướng mày.
Người đàn ông quay lại bàn của họ, mỉm cười giới thiệu: "Tôi tên là Trần Gia Bân, vừa từ nước ngoài trở về. Có duyên nhìn thấy một bức ảnh sân khấu của cô Phó Nhiễm, cô Phó Nhiễm rất giống một người bạn cũ của tôi, nên mới muốn gặp mặt."
"Không biết người đó có hiểu lầm ý tôi không, nếu gây ra phiền phức không đáng có thì tôi rất xin lỗi."
Nghe anh ta nói không phải đến xem mắt, Phó Nhiễm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô ấy vội vàng xua tay: "Không sao đâu ạ."
Trần Gia Bân nhìn Phó Nhiễm: "Góc nghiêng của cô Phó Nhiễm rất giống cô ấy, nhưng nhìn chính diện thì không giống lắm."
Trong ánh mắt anh ta toát lên vẻ hoài niệm cùng tiếc nuối.
"Không biết người bạn cũ đó có quan hệ gì với anh?" Phó Nhiễm tò mò hỏi.
"Đường Nguyệt là hàng xóm của tôi, hơn tôi ba tuổi. Thời gian đó, bố mẹ tôi gặp chuyện vì vấn đề thành phần, tôi được gửi nuôi ở nhà cô ấy. Sau đó tình hình ngày càng nghiêm trọng, bố mẹ tôi đều qua đời, còn tôi được bác ruột đưa ra nước ngoài. Từ đó về sau tôi mất liên lạc với cô ấy, sau này tôi nghe nói nhà cô ấy cũng gặp chuyện, cô ấy bị cảm lạnh ở trại cải tạo rồi qua đời."
"Tôi rất xin lỗi, đã khơi lại chuyện buồn của anh." Phó Nhiễm áy náy nói.
"Gia Bân."
Một người phụ nữ đẩy cửa bước vào, vẻ mặt lo lắng. Khi nhìn thấy khuôn mặt Phó Nhiễm, cô ta cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Đây là em gái kết nghĩa của tôi, Tôn Mộng." Trần Gia Bân giới thiệu. "Cô ấy cũng là bạn của Đường Nguyệt, từng chăm sóc lúc Đường Nguyệt bị bệnh nặng, Đường Nguyệt cũng luôn lo lắng cho cô ấy."
"Đúng vậy! Đường Nguyệt luôn tốt bụng như thế." Vẻ mặt Tôn Mộng buồn bã.
Cô ta đang nói dối. Tô Tiểu Lạc nhìn Tôn Mộng. Còn Trần Gia Bân nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của Phó Nhiễm, chìm vào hồi ức.
Tô Hòa đưa tay che lại, nói: "Cho dù góc nghiêng có giống, nhưng cô ấy không phải bạn cũ của anh."
Trần Gia Bân ủ rũ cúi đầu, tỏ vẻ lúng túng: "Đúng vậy, tôi từng hứa sẽ chụp cho Đường Nguyệt một bộ ảnh, nên tôi có một yêu cầu hơi quá đáng, mong cô Phó Nhiễm giúp tôi hoàn thành tâm nguyện này."
"Không được." Tô Hòa trực tiếp từ chối, "Phó Nhiễm là Phó Nhiễm, không thể thay thế bất kỳ ai. Nếu anh thật sự quan tâm đến người phụ nữ đó, sao anh có thể đưa ra yêu cầu vô lý như vậy?"
Trần Gia Bân sững sờ.
Đúng vậy!
Làm sao người khác có thể thay thế cô ấy được?
Trần Gia Bân cười khổ: "Cậu nói đúng, có những chuyện đã bỏ lỡ là bỏ lỡ rồi. Có cố gắng bù đắp thế nào cũng không thể quay lại quá khứ."
Phó Nhiễm dường như có chút xúc động, những ngón tay khẽ cuộn lại.
Tôn Mộng vội vàng an ủi: "Gia Bân, anh đừng quá đau lòng, Đường Nguyệt cũng không muốn nhìn thấy anh như vậy."
Smith mang tới mấy ly cà phê. Phó Thiếu Đình bưng một ly lên, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Tô Tiểu Lạc.
Hơi đắng.
Anh nhấp một ngụm, vị đắng nhẹ nhàng rồi đến vị thơm nồng.
"Ngon không?" Tô Tiểu Lạc thấy anh không có biểu hiện gì.
"Cũng tạm." Phó Thiếu Đình có thể chấp nhận, thậm chí còn bị mùi vị này hấp dẫn.
"Của tôi cũng cho anh." Tô Tiểu Lạc đẩy ly cà phê của mình về phía anh, dù sao cô cũng không thích uống, lần trước ở chỗ Lục Bắc Thành uống thử một lần, đúng là rất khó uống.
"Rất xin lỗi, tôi không giúp được anh." Phó Nhiễm áy náy nói.
"Là tôi đường đột quá." Trần Gia Bân thở dài, "Lúc rời đi tôi có để lại một bức thư, nếu cô ấy đồng ý thì có thể cùng tôi ra nước ngoài. Có lẽ, cô ấy không muốn."
Tôn Mộng nghe vậy, không khỏi căng thẳng.
Tô Tiểu Lạc đột nhiên mở miệng: "Nếu tôi có thể giúp anh tìm được Đường Nguyệt thật, anh bằng lòng trả bao nhiêu tiền?"
"Cái gì?" Trần Gia Bân chưa kịp phản ứng.
"Mấy người đừng lừa anh ấy nữa, từ khi về nước, vì tìm Đường Nguyệt mà anh ấy đã bị lừa không ít tiền rồi." Tôn Mộng vội vàng ngăn lại.
"E là người lừa anh ta nhiều nhất chính là chị đấy!" Tô Tiểu Lạc cười lạnh.
"Gia Bân, chúng ta đi thôi! Chắc chắn bọn họ muốn lừa tiền của anh!" Tôn Mộng hoàn toàn không dám tiếp lời Tô Tiểu Lạc.
"Mười lăm năm rồi, nếu còn có cơ hội gặp lại cô ấy, dù có phải bán hết gia sản tôi cũng cam lòng." Trần Gia Bân đau khổ nói.
"Gia Bân, Đường Nguyệt cô ta căn bản không thích anh, nếu không năm đó sao không đi cùng anh?" Tôn Mộng nhíu mày, "Cô ta căn bản không đáng để anh nhớ nhung như vậy."
"Nhớ nhung chị là đủ rồi sao?" Tô Tiểu Lạc nhíu mày.
"Tôi không biết cô đang nói gì." Tôn Mộng chột dạ quay mặt đi, ánh mắt Tô Tiểu Lạc như có thể nhìn thấu lòng người, khiến cô ta có cảm giác không thể trốn tránh.
"Vậy tôi nói rõ cho chị biết, Đường Nguyệt căn bản không chết." Tô Tiểu Lạc vừa nói vừa quan sát biểu hiện của Tôn Mộng, quả nhiên khi cô ta nói ra câu này, sắc mặt Tôn Mộng tái mét như tro tàn.
Trần Gia Bân cũng nhận ra sự khác thường của Tôn Mộng, hỏi: "Tôn Mộng, rốt cuộc cô ấy nói có đúng không?"
"Em không biết bọn họ đang nói gì, Gia Bân, chẳng lẽ anh thà tin người lạ cũng không tin em sao? Em thấy không khỏe, Gia Bân, em thấy không khỏe, anh đưa em về nghỉ ngơi được không?" Tôn Mộng nói với vẻ tủi thân.
Trần Gia Bân chỉ đành tạm biệt trước, đưa Tôn Mộng đến bệnh viện.
Phó Nhiễm không khỏi hỏi: "Vừa rồi em nói là thật sao? Đường Nguyệt vẫn còn sống?"
"Chắc là còn sống." Tô Tiểu Lạc ăn một miếng bánh ngọt, cà phê không ngon nhưng bánh ngọt thì khá ngon.
"Vậy mà vừa rồi em nói chắc như đinh đóng cột." Tô Hòa cũng suýt nữa thì tin.
"Thầy bói nói chuyện vốn là nửa thật nửa giả, toàn dựa vào bịp bợm." Tô Tiểu Lạc cười hì hì nói, "Đương nhiên, em đoán chuẩn hơn người khác một chút, nhưng em lại không có ngày tháng năm sinh của Đường Nguyệt. Nhưng mà tướng mạo chị ấy có chút giống chị Phó Nhiễm, vậy chắc chắn là sống lâu trăm tuổi."
"Vậy anh ta với Đường Nguyệt còn có cơ hội gặp lại không?" Phó Nhiễm tò mò hỏi.
"Đang trên đường gặp lại rồi." Tô Tiểu Lạc cười.
Tôn Mộng nói mình không khỏe, Trần Gia Bân đưa cô ta đến bệnh viện. Sau khi thanh toán xong, lúc anh đi lấy thuốc, người kia đeo khẩu trang đưa thuốc cho anh.
"Đồng chí, mỗi lần ba viên, ngày uống ba lần, nhớ uống sau bữa ăn."
Giọng nói dịu dàng của người kia vang lên, Trần Gia Bân không nhịn được gọi một tiếng: "Đường Nguyệt."
Đường Nguyệt ngẩng đầu lên.
****
Tô Tiểu Lạc nài nỉ Phó Thiếu Đình đưa mình đi mua đồ ngọt, Tô Hòa bèn thong thả đưa Phó Nhiễm về nhà.
Tô Hòa thỉnh thoảng lại nói chuyện với Phó Nhiễm, bên đường có mấy đứa trẻ con đang chạy nhảy.
Tô Hòa hét lên với bọn trẻ: "Mấy đứa chú ý một chút."
Bọn trẻ nghe vậy, không những không nghe, còn cố tình chạy tới đụng vào Phó Nhiễm.
Phó Nhiễm loạng choạng lùi về sau, Tô Hòa ôm lấy cô. Quay đầu lại thấy mấy đứa trẻ đang lè lưỡi trêu chọc, anh tức đến nghiến răng: "Mấy đứa nhóc này, xem anh có dạy dỗ chúng mày không!"
Phó Nhiễm nhẹ nhàng kéo anh lại, khẽ nói: "Tô Hòa, tôi không muốn chờ nữa."
Tô Hòa hơi ngơ ngác, khó hiểu nhìn cô.
Phó Nhiễm áp sát vào má anh, khẽ hôn một cái: "Tô Hòa, cậu có thích tôi không?"