Mặt Tô Hòa nóng bừng, ấp úng không biết trả lời thế nào.
Trịnh Bảo Trân là người nóng tính, nói ngay: "Cô gái đó đeo kính, khu tập thể chúng ta có cô gái nào đeo kính đâu?"
Trịnh Bảo Trân không quan tâm Phó Nhiễm và Tô Hòa đi làm gì, hai người này tổng không thể yêu nhau được!
Bây giờ vấn đề quan trọng là cô gái đeo kính kia là ai!
"Đeo kính, khu tập thể mới chuyển đến một nhà." Tô Hòa vội vàng nói, "Hình như có một nhà."
Trịnh Bảo Trân hỏi thăm địa chỉ, lập tức đi xem. Khi nhìn thấy cô gái đó, bầu trời của bà ta lại sụp đổ. Dù là ngoại hình, dáng người, hay bất cứ phương diện nào cũng đều không phải kiểu bà ta ưng ý.
Dì Trương cũng khó mà đánh giá: "Chúng ta đừng đoán mò nữa, cứ đợi cậu Thiếu Đình tự dẫn về nhà đi!"
Phó Nhiễm trở về nhà, tâm trạng vui vẻ tưới hoa trong sân.
Phó Thiếu Đình ngồi trong sân đọc sách, ngẩng đầu lên hỏi: "Em với Tô Hòa..."
Lời còn chưa dứt, Trịnh Bảo Trân đã được dì Trương dìu vào. Phó Nhiễm thấy sắc mặt Trịnh Bảo Trân không tốt lắm, không khỏi quan tâm hỏi: "Dì Trương, mẹ cháu làm sao vậy?"
"Không sao, có lẽ vừa rồi ra ngoài gió bị cảm lạnh." Dì Trương nói. "Cô Phó Nhiễm, cô dìu bà chủ vào nhà đi, tôi đi nấu cho bà ấy bát canh sâm."
"Vâng ạ." Phó Nhiễm dìu Trịnh Bảo Trân vào nhà.
Cửa vừa đóng lại, Trịnh Bảo Trân đã vội vàng nắm lấy tay Phó Nhiễm, hỏi: "Nhiễm Nhiễm, có phải con đang giấu mẹ chuyện gì không?"
Phó Nhiễm chột dạ nhìn đi chỗ khác, cô và Tô Hòa đã thảo luận chuyện này nên nói với người nhà thế nào.
Tô Hòa hy vọng cô đợi thêm một thời gian nữa, đợi sự nghiệp của anh ấy có chút khởi sắc rồi mới nói. Phó Nhiễm đồng ý với suy nghĩ của anh ấy, dù sao cô cũng biết mẹ mình là người thực dụng.
Cho dù nhà cô và nhà họ Tô quan hệ tốt, nhưng Tô Hòa không phải người mẹ cô vừa ý. Nhưng nếu mẹ cô phát hiện ra, dù thế nào cô cũng sẽ ở bên Tô Hòa. Cô đã đợi nhiều năm như vậy, nếu mẹ không đồng ý, thi cô sẽ không lấy chồng!
Quyết tâm xong, cô vừa định nói ra sự thật thì Trịnh Bảo Trân lại tự nói: "Nhiễm Nhiễm, mẹ biết con và anh Hai con thân thiết nên mới giúp nó giữ bí mật. Nhưng mà nhà chúng ta, anh Cả con đã lấy A Bố Y, nếu anh Hai con lại lấy một người bình thường, nhà chúng ta coi như xong đời."
"Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?" Phó Nhiễm khó hiểu, chẳng phải đang nói chuyện của cô sao?
"Anh Hai con đang theo đuổi một cô gái." Trịnh Bảo Trân nhìn Phó Nhiễm với vẻ mong đợi, "Con biết là ai đúng không?"
Phó Nhiễm ngơ ngác, anh Hai đang theo đuổi một cô gái, chuyện này từ đâu ra vậy?
"Theo đuổi ai ạ?"
"Con không biết sao?" Trịnh Bảo Trân hỏi.
"Không biết ạ! Chuyện khi nào vậy?" Phó Nhiễm kinh ngạc, chuyện hóng hớt lại rơi vào đầu anh Hai cô.
Trịnh Bảo Trân nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Giấu kín như vậy, xem ra lần này Thiếu Đình nghiêm túc thật rồi."
*****
Chuyện Phó Thiếu Đình đang theo đuổi một cô gái nhanh chóng lan truyền.
"Cây sắt nhà họ Phó nở hoa rồi, nghe nói đang yêu đương với một cô gái."
"Đúng vậy, tôi tận mắt nhìn thấy."
"Nhà họ Phó năm nay là song hỷ lâm môn sao?"
"Chưa chắc đâu, tôi còn nghe nói Phó Thiếu Đình nhà họ Phó đang theo đuổi cô gái kia, người ta còn chưa đồng ý đâu!"
"Quả nhiên đàn ông dù bình thường có lạnh lùng đến đâu, gặp phải cô gái mình thích cũng phải tan chảy."
"Haha, năm đó ông xã tôi theo đuổi tôi cũng vậy, ra sức giả vờ."
Mấy bà thím ven đường hóng chuyện cười nghiêng ngả.
Tô Tiểu Lạc đi ngang qua nghe thấy những lời đồn này, chỉ muốn cười phá lên. Cô cầm một viên lạc bọc đường bỏ vào miệng, cắn vỡ, vị ngọt lan tỏa trong khoang miệng.
Ừm, ngọt thật!
"Cô gái!"
Tô Tiểu Lạc dừng bước, quay đầu lại nhìn, đúng là Trần Gia Bân mà cô vừa gặp mấy hôm trước.
"Anh tìm tôi?"
"Ừ, tôi có việc muốn nhờ cô." Trần Gia Bân nói, "Lần trước cô nói Đường Nguyệt còn sống, tôi đã gặp cô ấy ở bệnh viện. Nhưng hôm nay tôi đến bệnh viện tìm cô ấy, bệnh viện nói cô ấy đã hai ngày không đi làm. Có lẽ cô ấy đang trốn tránh tôi, cô có cách nào giúp tôi tìm cô ấy không? Cô muốn bao nhiêu tiền cũng được!"
Tô Tiểu Lạc giơ một ngón tay.
"Một nghìn, được!" Trần Gia Bân đồng ý rất sảng khoái.
Khóe miệng Tô Tiểu Lạc hơi nhếch lên, cảm giác được người ta trả giá cao thế này thật tuyệt, chỉ có tên keo kiệt Phó Thiếu Đình kia mới mặc cả với cô.
"Thành giao." Tô Tiểu Lạc lấy từ trong túi xách ra một chiếc mai rùa, bắt đầu bói toán.
Trần Gia Bân vốn tưởng Tô Tiểu Lạc có quan hệ rộng ở Vệ Thành, nên mới nói có thể giúp anh ta tìm người.
Anh ta nhìn hành động của Tô Tiểu Lạc, có chút khó hiểu hỏi: "Đây là ý gì?"
"Tôi biết xem bói, anh không nhìn ra sao?" Tô Tiểu Lạc hỏi.
"Hả?" Trần Gia Bân cũng từng bị lừa nhiều rồi, nhưng bị lừa trắng trợn như thế này thì đây là lần đầu tiên gặp phải, nên anh ta cũng ngớ người. "Cô gái, tôi còn chưa trả tiền đâu!"
Tô Tiểu Lạc liếc anh ta một cái: "Anh đừng vội."
Trần Gia Bân đúng là rất sốt ruột, ở Vệ Thành anh ta không quen biết ai, muốn tìm một người chẳng khác nào mò kim đáy biển. Giờ lại còn phải nghe một "thầy bói" lừa gạt, anh ta bất lực xoa mặt.
"Báo cảnh sát đi!" Tô Tiểu Lạc đột nhiên nghiêm mặt nói.
"Cái gì?" Trần Gia Bân vẫn chưa kịp phản ứng.
"Họ bị bắt cóc rồi." Tô Tiểu Lạc không nói "cô ấy", mà nói "họ".
*****
Tô Tiểu Lạc dẫn Trần Gia Bân đến đồn cảnh sát, trực tiếp tìm Ôn Dữ. Trần Gia Bân đi vào đồn cảnh sát, trong lòng vẫn còn lo lắng. Anh ta từng đến đồn cảnh sát rồi, nhưng người ta không tiếp anh ta!
Anh ta thấy Tô Tiểu Lạc và Ôn Dữ có vẻ rất thân thiết, thầm nghĩ tiền của mình cũng không uổng phí.
"Tiểu Lạc, ý cô nói họ bị bắt cóc là sao?"
"Quẻ tượng cho thấy như vậy, hại người cuối cùng cũng hại mình. Cô gái Tôn Mộng kia chắc là muốn tìm người bắt cóc Đường Nguyệt, nhưng người chị ta tìm cũng tiện tay bắt cóc luôn cả chị ta." Vẻ mặt Tô Tiểu Lạc nghiêm trọng, "Nếu tôi đoán không nhầm, có lẽ bọn họ là tổ chức buôn người xuyên quốc gia."
"Vậy bây giờ họ đang ở đâu?" Ôn Dữ lo lắng hỏi.
"Đã rời khỏi Vệ Thành, hiện tại đang ở trên biển." Quẻ tượng cho thấy có liên quan đến nước.
Chuyện này chỉ dựa vào lời nói của Tô Tiểu Lạc, Ôn Dữ thì tin tưởng, nhưng anh ta không có cách nào thuyết phục cấp trên tin tưởng.
Buôn người xuyên quốc gia, đây là tội phạm rất nghiêm trọng. Một khi đã rời khỏi biên giới sẽ rất khó truy bắt.
"Tiểu Lạc, cô đi tìm Thiếu Đình, nói chuyện này cho anh ấy biết, để anh ấy nghĩ cách." Thân phận hiện tại của Ôn Dữ, người nhẹ lời yếu, căn bản không có sức thuyết phục.
"Được rồi." Tô Tiểu Lạc chỉ vào Trần Gia Bân, "Tiền của tôi anh đừng quên trả, bây giờ tôi đi tìm người giúp đỡ."
"Trả trả, chỉ cần cô tìm được người, tôi trả cho cô gấp đôi." Trần Gia Bân vội vàng nói.
Gấp đôi?
Mắt Tô Tiểu Lạc sáng lên: "Anh yên tâm, tôi đảm bảo sẽ xử lý ổn thỏa."
Tô Tiểu Lạc đi tìm Phó Thiếu Đình, Ôn Dữ cũng không rảnh rỗi, anh ta đến bờ biển Vệ Thành dò la tin tức. Quả thực nghe nói gần đây có mấy chiếc thuyền đánh cá neo đậu ở đây, nhưng họ đều trả tiền đầy đủ, thái độ cũng rất hòa nhã.
Có người từng lên thuyền chọn cá, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Ôn Dữ làm theo lời Tô Tiểu Lạc, đến đồn cảnh sát địa phương kiểm tra, gần đây đúng là có mấy gia đình báo mất tích.