Phó Thiếu Đình bị đuổi ra khỏi văn phòng tư lệnh sau một tràng giáo huấn.
Anh khẽ nhíu mày, đây là lần đầu tiên Tô Tiểu Lạc nhìn thấy vẻ bất lực trên gương mặt anh.
Nói đến người quan tâm nhất đến chuyện đại sự của đời anh, thì đó chính là sư nương. Sư nương thật lòng coi anh như con trai mà yêu thương, nhưng cũng hơi nhiệt tình quá mức.
Anh chẳng thể nào từ chối được.
Tô Tiểu Lạc đi tới hỏi: "Sao vậy? Mắng anh à? Không được thì anh cứ nói thật với họ đi."
Phó Thiếu Đình nhìn cô hỏi: "Cô muốn mỗi ngày đều có nhiệm vụ làm không hết, hay là muốn mỗi ngày có một đám người theo sau nghiên cứu cô?"
Tô Tiểu Lạc vội vàng xua tay: "Tôi còn phải đi học nữa!"
Phó Thiếu Đình đột nhiên dừng bước, Tô Tiểu Lạc không kịp đề phòng đâm sầm vào lưng anh.
"Đau." Tô Tiểu Lạc xoa xoa mũi, lưng anh làm bằng sắt à?
"Ngày mai đi với tôi đến nhà sư nương một chuyến." Phó Thiếu Đình xoa xoa mi tâm, "Điều kiện cô cứ việc đưa ra."
"Đến nhà sư nương anh?" Tô Tiểu Lạc không hiểu hỏi.
"Ừ, bà ấy nấu ăn... cũng tạm được." Phó Thiếu Đình nói không mấy tự tin.
"Ăn cơm!" Vừa nghe đến ăn cơm, mắt Tô Tiểu Lạc liền sáng lên. "Có nhiều món ngon không? Nhưng mà ngày mai tôi phải đến Tôn gia thôn một chuyến."
"Tôi đi cùng cô, xong việc rồi về ăn cơm." Phó Thiếu Đình hắng giọng.
"Được, một lời đã định." Tô Tiểu Lạc vui vẻ đồng ý.
*****
Sáng sớm hôm sau, Phó Thiếu Đình đến trước cửa nhà họ Tô từ sớm. Anh mặc quân phục, đội mũ quân đội. Vóc dáng cao ráo, đứng đó cứ như cái cột điện.
Tư thế đứng thật đẹp. Tô Tiểu Lạc cũng phải nhìn thêm vài lần.
Anh mở cửa xe, ga lăng nhường Tô Tiểu Lạc lên trước. Tô Tiểu Lạc không ngờ mình lại được đối xử tốt như vậy, mỉm cười nói lời cảm ơn.
Đường Tiểu Thiên ngồi ở ghế phụ, vẻ mặt rất mệt mỏi, dường như tối qua không được nghỉ ngơi đầy đủ. Anh ấy chỉ chào hỏi Tô Tiểu Lạc qua loa, cũng không còn hoạt bát như trước.
Tô Tiểu Lạc lấy một viên kẹo đưa qua: "Anh ăn kẹo không?"
"Không ăn." Phó Thiếu Đình từ chối.
"Tôi không hỏi anh, hỏi anh Tiểu Thiên mà!" Tô Tiểu Lạc nói lại.
"Cậu ấy cũng không ăn." Phó Thiếu Đình đạp ga, trực tiếp từ chối thay Đường Tiểu Thiên.
"Anh biết gì chứ, tâm trạng không tốt ăn kẹo sẽ thấy khá hơn." Tô Tiểu Lạc giải thích. "Không ăn thì thôi vậy."
Nói xong, Tô Tiểu Lạc liền bỏ viên kẹo vào miệng mình.
Đường Tiểu Thiên còn chưa kịp nói gì, tay giơ giữa chừng lại rụt về, thôi, ăn hay không ăn cũng như nhau.
*****
Tôn gia thôn cách đây hai tiếng lái xe, Tô Tiểu Lạc dựa vào ghế sau ngủ thêm một giấc nữa.
Con đường dẫn đến Tôn gia thôn bắt đầu trở nên gập ghềnh, Tô Tiểu Lạc bị xóc cho tỉnh dậy, cô mở mắt ra, còn hơi mơ màng không biết mình đang ở đâu.
Xung quanh bụi bay mù mịt, cứ như đang ngồi kiệu vậy.
"Tôn gia thôn rất nghèo, những năm trước ở đó từng xảy ra nạn đói." Đường Tiểu Thiên mở miệng giải thích cho đường sá khó đi này.
Có lẽ chính vì nạn đói, nên có những người chỉ vì một cái bánh bao mà bị lừa. Chỉ vì muốn ăn một bữa no, mà có thể cả đời bị giam cầm trong hầm ngục ẩm thấp hôi hám, hoặc bị bán sang nước ngoài sống cuộc sống không bằng chết.
"Hiện tại đã liên lạc với cảnh sát quốc tế, hy vọng có thể sớm đưa những người đó trở về."
"Cậu đừng nghĩ nhiều quá." Phó Thiếu Đình cố gắng khuyên giải, "Cậu đã cố gắng hết sức rồi, những gì có thể làm chúng ta đều đã làm."
"Chuyện này tôi đồng ý với anh Phó Thiếu Đình, anh ấy nói rất đúng, đừng tự dằn vặt bản thân." Tô Tiểu Lạc ghé đầu lại gần.
Đường Tiểu Thiên nào không muốn suy nghĩ thông suốt chứ? Nhưng đầu óc cứ không tự chủ được mà suy nghĩ lung tung, nhắm mắt lại là thấy vẻ mặt tuyệt vọng của những người phụ nữ đó.
Đặc biệt là, có người đã đỡ cho anh ấy một nhát dao.
Đến Tôn gia thôn, vì trong làng rất ít khi thấy loại xe này nên họ bị mọi người vây xem. Trưởng thôn sau khi nghe rõ mục đích đến đây của họ, không khỏi cảm khái: "Mẹ của Trí Sâm đã mất tích từ lâu rồi, cứ tưởng bà ấy chịu không nổi cảnh nghèo khó nên mới bỏ đi, không ngờ lại bị bọn buôn người bắt cóc. Tôi dẫn mọi người đi, chồng bà ấy chân cẳng bất tiện. Nhưng mà vẫn cưới vợ cho Trí Sâm, giờ cũng đã có con rồi."
Mấy người đến trước cửa nhà họ Tôn, ngôi nhà vẫn rất cũ nát. Cây hồng trong sân nhà sai trĩu quả, vàng ruộm.
Sau khi trưởng thôn nói rõ mục đích, Tôn Trí Sâm lạnh nhạt nói: "Tôi không có mẹ, bà ta không phải mẹ tôi."
Đường Tiểu Thiên tức giận túm lấy cổ áo anh ta, mắt đỏ hoe nói: "Bà ấy thà chết cũng không muốn trở về ảnh hưởng đến danh tiếng của anh, trong lòng bà ấy nhớ anh biết bao nhiêu, anh lại không nhận bà ấy!"
"Liên quan gì đến anh chứ!" Tôn Trí Sâm đẩy Đường Tiểu Thiên ra, "Đàn bà như loại đó là đáng đời."
"Tên khốn!" Đường Tiểu Thiên không nhịn được, lao vào đánh nhau với anh ta.
Mấy ngày nay Đường Tiểu Thiên không được nghỉ ngơi đầy đủ, nên không chiếm được ưu thế gì, bị Tôn Trí Sâm đè xuống đất đánh. Phó Thiếu Đình bước tới kéo Tôn Trí Sâm dậy, đấm một cú vào mặt anh ta.
Khóe miệng Tôn Trí Sâm rỉ máu, anh ta hét lớn: "Đây là chuyện nhà chúng tôi, tôi có nhận bà ta hay không thì liên quan gì đến các người? Các người biết cái gì? Bà ta là bỏ đi theo trai đấy."
"Thả tôi ra."
Tô Tiểu Lạc ném ra lá bùa màu vàng, thời tiết đột ngột thay đổi. Cảnh vật xung quanh mọi người bỗng chốc biến đổi, bảy năm trước, nơi đây đã xảy ra nạn đói.
Có người đang đi thì ngã quỵ xuống đất. Vỏ cây ở đầu làng đều bị gặm hết. Nói không ngoa, cả làng cũng chẳng tìm thấy một con chuột.
Lương thực cuối cùng của nhà họ Tôn cũng đã hết, mẹ Trí Sâm gắng gượng mấy ngày, cuối cùng cũng không chịu đựng nổi nữa.
Trí Sâm đói đến mức chỉ còn da bọc xương, mẹ Trí Sâm nhìn mà đau lòng. Bà lên núi, may mắn đào được mấy cây nấm. Nhưng trên đường về lại bị người ta cướp mất.
Bà ấy đói, căn bản không đuổi kịp!
Tối hôm đó, ba người nhà họ mỗi người uống hai bát nước lã.
Bố Trí Sâm nói: "Mẹ Trí Sâm này, anh nghe người ta nói có một công việc cần người làm, trả công cũng không ít. Nhưng mà có thể phải một năm rưỡi mới về được, nếu không phải chân cẳng anh bất tiện thì cũng đi rồi."
"Cần phụ nữ không?"
"Hình như là cần!"
"Vậy em đi, chỉ cần để hai bố con sống được, việc gì em cũng làm."
Bố Trí Sâm định nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Mẹ Trí Sâm kiên quyết rời đi, thậm chí không để ý đến tiếng gọi của Trí Sâm.
"Mẹ, mẹ..." Tôn Trí Sâm vừa gọi vừa đuổi theo phía sau, cậu bé ngã xuống đất trầy cả đầu gối.
Mẹ Trí Sâm nước mắt lưng tròng nhưng bà không thể quay đầu lại. Bắt bà rời xa con mình, ai đau lòng hơn bà chứ?
Nhưng mà con phải có cái ăn! Mẹ Trí Sâm bước nhanh hơn, mãi đến khi Trí Sâm không nhìn thấy bóng dáng bà nữa, bà mới gục xuống gốc cây ven đường khóc nức nở.
Con ơi, chỉ cần con sống được, mẹ làm gì cũng được. Con phải sống thật tốt.
Tôn Trí Sâm đứng chết trân tại chỗ, bao nhiêu năm nay bố cứ lừa anh ta nói mẹ bỏ đi theo trai.
"Mẹ!"
Mẹ Trí Sâm lặng lẽ rơi nước mắt, bà không muốn để con nhìn thấy bộ dạng này của mình.
Tôn Trí Sâm quỳ xuống đất, liên tục dập đầu nhận lỗi: "Mẹ, con đã trách nhầm mẹ rồi!"
"Đứa con ngốc này." Mẹ Trí Sâm bước tới, nắm lấy tay anh ta, nhìn anh ta thật sâu, "Trí Sâm của mẹ đã lớn, đã là người đàn ông rồi, mẹ yên tâm rồi, yên tâm rồi."
Lúc này, một người đàn ông chống gậy đi ra hỏi: "Có phải mẹ Trí Sâm không?"