Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 190

 

Kết hôn cần phải may thêm vài chiếc chăn bông dày. Trịnh Bảo Trân nào biết làm mấy việc này, đều là dì Trương làm cả. Bây giờ có Trình Nhã giúp đỡ, tốc độ mới nhanh hơn hẳn.

Tô Vãn đi lên lầu, Trịnh Bảo Trân liền hỏi: "Ai về đấy?"

"Là anh Vân Hải ạ." Tô Vãn đáp.

"Người đâu?" Trịnh Bảo Trân lại hỏi.

"Đang ở dưới nói chuyện với chị Bố Y!" Tô Vãn trả lời với vẻ thất vọng, anh Thiếu Đình đi hơn một tháng rồi mà vẫn bặt vô âm tín.

"Trình Nhã, tôi đã nói gì nào? Con trai mà có vợ rồi là quên mẹ! Đây còn chưa cưới đâu đấy!" Trịnh Bảo Trân nói với vẻ tủi thân.

"Chị này!" Trình Nhã bật cười, "Tiểu biệt thắng tân hôn, chị cũng thật là, chuyện này mà cũng chấp nhặt."

"Con chị nhiều, dĩ nhiên là chị không chấp nhặt rồi." Trịnh Bảo Trân thở dài, "Biết thế này tôi cũng sinh nhiều thêm mấy đứa."

Sau khi sinh Phó Nhiễm, sức khỏe Trịnh Bảo Trân không được tốt. Thêm vào đó, chồng bà ta là Phó Uy lại ít khi về nhà, nên càng không thể sinh thêm con. Đôi khi bà ta rất ghen tị với Trình Nhã, con cái đông đúc, có một hai đứa không thân thiết thì vẫn còn những đứa khác!

Trình Nhã lắc đầu cười nói: "Lớn tuổi rồi mà còn nói mấy chuyện linh tinh."

Dì Trương nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Nhiễm Nhiễm tập luyện chắc cũng sắp về rồi, ngoài trời tuyết rơi nhiều như vậy, hay là để Vân Hải đi đón cô ấy."

"Tuyết rơi dày thế kia, không thể lái xe được. Vân Hải chắc cũng mệt rồi, Trình Nhã, chị bảo con trai thứ sáu nhà chị đi đón Phó Nhiễm một chuyến đi, nó đi xe đạp cũng nhanh." Trịnh Bảo Trân đề nghị.

"..." Trình Nhã không khỏi chột dạ, người chị em tốt này thật sự rất tin tưởng con trai bà ta! Nhưng bảo bà ta từ chối thì cũng không làm được.

Thấy Trình Nhã không nói gì, Trịnh Bảo Trân cười nói: "Vậy Vãn Vãn, cháu về nói với anh Sáu nhà cháu một tiếng nhé."

"Vâng." Tô Vãn vừa nghe nói Phó Thiếu Đình không về, đã sớm không muốn ở lại đây nữa. Cô ta nhanh nhảu đáp ứng, cầm mũ rồi xuống lầu.

"Vãn Vãn về à?" A Bố Y hỏi.

"Ừ, chị Phó Nhiễm đang tập luyện ở đoàn văn công, bác Trịnh bảo anh Sáu em đi đón." Tô Vãn nói xong, bèn đẩy cửa đi ra ngoài.

Nhìn thấy tuyết dày đặc ngoài kia, A Bố Y nói: "Vậy em về nhà cẩn thận nhé."

A Bố Y đóng cửa lại, quay đầu nói: "Tiểu Lạc, tuyết rơi càng lúc càng lớn, lát nữa các người về bằng cách nào?"

Tô Tiểu Lạc cười, không để ý nói: "Sắp tạnh rồi, đừng lo, còn gì cần làm nữa không?"

A Bố Y: "Hết rồi! Trứng gà đều là luộc trong ngày, lạc cũng vậy. Đáng lẽ ra mấy chiếc chăn này phải do chị chuẩn bị, nhưng chị không biết may, ngại quá."

A Bố Y không có nhà mẹ đẻ, cũng không có của hồi môn phong phú. Tuy Trịnh Bảo Trân chê bai thân phận của cô nhưng thứ gì nên cho cũng không thiếu, còn giúp cô chuẩn bị chăn đệm.

Cô là người biết ơn, nên cũng dự định sau này sẽ phụng dưỡng Trịnh Bảo Trân thật tốt.

Chỉ có phụ nữ mới thương phụ nữ hơn.

Tô Tử Thành viết nhiều chữ như vậy, quả thực là mệt rồi, Tử Huyên cũng buồn ngủ đến mức ngáp ngắn ngáp dài.

"Hay là, tối nay các người ở lại đây đi." A Bố Y nói, "Dù sao cũng còn nhiều phòng trống, tuyết rơi nhiều như vậy, trẻ con về nhà lại bị cảm lạnh."

Tô Tử Huyên cố gắng giữ tinh thần, nhưng vẫn ngả vào lòng Phó Vân Hải. Cả hai người đều bị cô bé làm cho tan chảy. A Bố Y thầm nghĩ, nếu sinh được một đứa con gái đáng yêu như vậy, Vân Hải chắc chắn sẽ rất vui.

"Không được, chị dâu thứ hai của em bây giờ ngày nào cũng về nhà, không thấy con là không được đâu." Tô Tiểu Lạc cười, "Xem kìa, tuyết cũng tạnh rồi. Để em cõng Tử Huyên về, lát nữa chị nói với mọi người là em đi nhé."

"Có được không?" A Bố Y vẫn hơi lo lắng, "Để chị đi cùng em."

"Đừng tiễn qua tiễn lại nữa, lát nữa anh Vân Hải tỉnh dậy không thấy ai lại sốt ruột." Tô Tiểu Lạc nói đùa.

"Con bé này." A Bố Y lại đỏ mặt.

Tô Tiểu Lạc cõng Tô Tử Huyên, khoác thêm một chiếc áo bông, Tô Tử Thành đi bên cạnh.

Tuyết bên ngoài tuy đã tạnh, nhưng gió thổi qua vẫn khiến người ta lạnh thấu xương. Tô Tử Thành thích tuyết, cậu bé dẫm chân lên, tuyết ngập đến tận bắp chân, khi nhấc chân lên để lại một hố sâu.

"Thật thú vị!" Tô Tử Thành vừa đi vừa cười được một lúc thì cảm thấy hơi mệt, nhưng vẫn còn khá xa nhà họ Tô.

Từ xa, Tô Tiểu Lạc nhìn thấy một bóng người cao ráo, trông quen quen. Anh mặc áo khoác quân đội, đi thẳng đến trước mặt cô.

"Ơ, sao anh lại về đây?" Tô Tiểu Lạc không ngờ lại là Phó Thiếu Đình.

"Ừ." Phó Thiếu Đình đáp lại một tiếng, nhìn thấy cô bé trên lưng Tô Tiểu Lạc, bèn nói: "Để tôi giúp em."

Phó Thiếu Đình không nói không rằng, bế cả Tử Huyên lẫn chăn vào lòng.

"Anh không lái xe à?" Tô Tiểu Lạc hỏi.

"Tuyết rơi dày quá." Phó Thiếu Đình hơi lộ vẻ mệt mỏi trên gương mặt.

"Vậy sao không nghỉ ngơi ở căn cứ?" Tô Tiểu Lạc dắt tay Tô Tử Thành, kéo cậu bé đi về phía trước.

"Đám cưới của anh Cả sắp đến rồi mà." Phó Thiếu Đình thản nhiên nói.

"Còn một tuần nữa cơ mà!" Tô Tiểu Lạc nói lại.

"Ồ, tôi quên mất." Phó Thiếu Đình đi trước.

"Anh đi bộ từ căn cứ về đây à? Xa thế cơ mà." Tô Tiểu Lạc và Tô Tử Thành bước theo dấu chân của anh, đỡ tốn sức hơn rất nhiều. "Anh với anh Vân Hải thật tình cảm."

Phó Thiếu Đình không phủ nhận cũng không khẳng định.

Chẳng mấy chốc đã đến nhà họ Tô, Nghiêm Chỉ và Tô Đông đang đứng đợi ở cửa, thấy họ liền vội vàng đón lấy Tô Tử Huyên. "Anh chị đang định đi đón các cháu đây!"

"Hai người cùng nhau về à?" Tô Tiểu Lạc không khỏi hỏi.

"Ừ, tiện đường nên anh đưa Nghiêm Chỉ về luôn." Tô Đông gật đầu, chào hỏi Phó Thiếu Đình rồi cả nhà bốn người họ cùng vào trong.

"Anh có muốn vào uống chén trà nóng không?" Tô Tiểu Lạc hỏi.

"Không cần đâu." Phó Thiếu Đình có vẻ mệt mỏi, nhìn Tô Tiểu Lạc một lúc với ánh mắt sâu thẳm, rồi xòe tay ra nói: "Lúc làm nhiệm vụ, tôi nhặt được một viên đá này, thấy đẹp nên tặng em."

"Đẹp thật đấy, cảm ơn anh." Tô Tiểu Lạc cầm viên đá trên tay, bên trong có nhiều màu sắc sặc sỡ.

Có đi mà không có lại quá thất lễ, Tô Tiểu Lạc lấy ra ba lá bùa đưa cho anh, nói: "Cái này tặng anh, có thể tỉnh táo tinh thần và bổ sung thể lực."

"Cảm ơn em, mai gặp lại." Phó Thiếu Đình đeo ba lô lên vai, bóng dáng biến mất ngoài cửa.

"Sao cô không giữ anh Thiếu Đình lại?" Tô Vãn đến muộn một bước, không khỏi oán trách: "Anh Vân Hải cũng vậy, cứ nói là Tết năm nay có khi không về được."

Không biết có phải cố tình nói vậy để đuổi khéo cô ta không nữa.

Tô Tiểu Lạc nhún vai: "Duyên phận giữa người với người là do trời định, điều này chỉ có thể nói là cô không có duyên với anh ấy thôi."

"Cô đừng tưởng gặp được là có duyên, anh Thiếu Đình có người con gái anh ấy thích rồi, còn có câu gọi là hữu duyên vô phận đấy." Tô Vãn không chịu yếu thế đáp trả.

"Tùy cô nói sao cũng được." Tô Tiểu Lạc chẳng quan tâm.

Cô cầm viên đá lên lầu, ngoài trời lạnh lẽo, Tô Vãn muốn ở lại thì cứ ở lại.

Tô Vãn không cam lòng, cô ta mặc áo khoác rồi quay lại nhà họ Phó, nhưng lại được báo là Phó Thiếu Đình đã lên lầu ngủ rồi.

Cô ta chỉ đành ở lại giúp Trịnh Bảo Trân và mọi người may chăn.

A Bố Y nói: "Thiếu Đình có thể về thật tốt."

Phó Vân Hải: "Ba ngày nay anh chỉ ngủ được ba tiếng, Thiếu Đình chắc ba ngày nay không chợp mắt rồi. Cũng không chịu nghỉ ngơi cho đàng hoàng ở căn cứ, cứ thế mà đi bộ về."

A Bố Y cười: "Chứng tỏ chú ấy quan tâm đến anh trai mình đấy."

Phó Vân Hải khó hiểu nói: "Lần gặp trước, anh đã nói với chú ấy là hôn lễ diễn ra sau một tuần nữa, không cần vội. Vậy mà vội vàng chạy về như vậy, đúng là sống lâu mới thấy."

Bình Luận (0)
Comment