Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 192

  

Sinh nhật của Tô Tiểu Lạc sẽ diễn ra sau ba ngày nữa, chỉ cách đám cưới của Phó Vân Hải và A Bố Y hai ngày.

Tô Chính Quốc đã sớm mua quà xong.

Trình Nhã nghe thấy Tô Chính Quốc đang bàn bạc với Tô Hòa về việc tổ chức sinh nhật cho Tô Tiểu Lạc, thật ra trong nhà họ Tô trước giờ không có lệ tổ chức sinh nhật cho con cái, trẻ con thì tổ chức sinh nhật làm gì?

Huống hồ ba ngày nữa cũng là sinh nhật của Niếp Niếp.

Trình Nhã cảm thấy hơi không vui. Bà ấy lặng lẽ đi vào bếp, dọn dẹp bếp lò.

Tô Tiểu Lạc đeo cặp sách đi vào, vừa vào nhà đã cảm thấy ấm áp. Trong phòng khách cũng đốt lò sưởi, Tô Chính Quốc gọi Tô Tiểu Lạc lại ngồi, hỏi: "Lạnh lắm không cháu?"

"Hơi ạ." Tô Tiểu Lạc tháo găng tay ra.

"Cháu có đói không, ở đây có ít lạc rang." Tô Chính Quốc đẩy đĩa lạc rang về phía cô, "Trời lạnh thế này mà vẫn chưa được nghỉ, thật là..."

Tô Hòa vừa bóc lạc vừa cười nói: "Ông nội, ông chỉ thiếu mỗi nước khắc hai chữ 'thiên vị' lên trán thôi. Sáng nay ông còn nói con cháu nhà họ Tô phải có tinh thần chịu khó mà."

Tô Chính Quốc trừng mắt nhìn Tô Hòa, làm người thì ai mà chẳng có sự thiên vị. Huống hồ Tiểu Lạc đã sống xa nhà nhiều năm, trong nhận thức của Tô Chính Quốc, Tiểu Lạc đã chịu đủ mọi khổ cực bên ngoài rồi, ông không nỡ để Tiểu Lạc phải chịu thêm bất cứ khổ sở nào nữa.

Tô Tiểu Lạc cười tủm tỉm lấy lạc đã bóc vỏ từ tay Tô Hòa ăn, thật là thơm.

"Tiểu Cửu, ngon không?" Tô Hòa hỏi.

"Ngon ạ, anh Sáu thật tốt, bóc thêm cho em chút nữa đi." Tô Tiểu Lạc cười đáp lời. "Vỏ lạc có chỗ bị cháy rồi kìa, dù sao tay anh cũng đã bẩn rồi, làm phiền anh nhé!"

"Xem anh bôi tro lên mặt em này." Tô Hòa giơ tay lên dọa Tô Tiểu Lạc.

"Ông nội ơi." Tô Tiểu Lạc gọi.

"Được rồi, để anh bóc." Tô Hòa lập tức chịu thua, "Đứa trẻ không ai thương thì không có nhân quyền mà."

"Buổi biểu diễn của chị Phó Nhiễm là ngày nào vậy anh?" Tô Tiểu Lạc hỏi.


"Ngày sinh nhật của em." Tô Hòa đáp.

"Ơ, vậy thì trùng hợp quá, chúng ta đi cổ vũ cho chị Phó Nhiễm nhé." Tô Tiểu Lạc không có hứng thú với việc tổ chức sinh nhật, cô chỉ hứng thú với quà thôi.

"Được, Phó Nhiễm đưa anh năm vé mời này!" Tô Hòa khoe khoang, "Không có vé mời thì không vào được đâu."

Lần biểu diễn an ủi này, cấp trên khá coi trọng. Cho nên địa điểm có hạn, số lượng người tham gia cũng có hạn.

"Anh Ba anh Tư năm nay chắc lại không về ăn Tết được rồi." Tô Hòa thở dài.

Anh Ba anh Tư được điều động đến đại đội biên phòng vùng cao nguyên, đóng quân quanh năm trên cao nguyên tuyết phủ, độ cao hàng nghìn mét. Lần trước về là xin nghỉ phép thăm thân, Tết này lại không về được nữa.

"Khí hậu trên núi tuyết khắc nghiệt hơn nhiều." Tô Chính Quốc thở dài, đều là cháu của mình, sao có thể không xót xa cho được.

"Lần trước gọi điện về là ba tháng trước rồi, mẹ đã gửi đồ cho các anh ấy, chắc cũng đủ dùng một thời gian." Tô Hòa an ủi ông nội.

Điều kiện trên núi tuyết rất khó khăn lại đặc biệt nguy hiểm. Mẹ muốn đợi anh Ba anh Tư mãn hạn nghĩa vụ hai năm rồi xin điều chuyển về, nhưng lần trước có suất, anh Ba anh Tư đã nhường cho người khác.

Nhà người ta có mẹ già bệnh nặng, vợ lại sắp sinh, đúng là rất cần một người đàn ông trong nhà.

"Suỵt, đừng nói nữa, lát nữa mẹ nghe thấy lại đau lòng." Tô Hòa thấy Trình Nhã đi tới, nhỏ giọng nói.

Tô Tiểu Lạc vừa ăn lạc vừa uống một ngụm trà nóng.

Trình Nhã đi tới, trên tay cầm khoai lang, hỏi: "Sao Vãn Vãn vẫn chưa về?"

"Cô ta đi cùng Ôn Đình rồi ạ." Tô Tiểu Lạc bâng quơ đáp.

Trình Nhã "Ồ" một tiếng, xúc một muỗng tro than vào lò, lấp bớt lửa. Sau đó xếp khoai lang vào, đặt một cái chậu sắt lên trên.

"Đây là khoai lang anh Cả mang về à? Nghe nói ngọt lắm." Tô Hòa hỏi.

"Ừ, là khoai lang cát." Trình Nhã nói, "Lần này anh Cả con mang về nhiều lắm, lát nữa con chọn một túi mang sang cho bác Trịnh nhé."

"Vâng ạ." Tô Hòa lập tức chạy đi ngay.

"Thằng nhóc này." Trình Nhã không nhịn được mắng yêu một câu, bình thường sai bảo gì cũng không động đậy, bây giờ lại siêng năng thế. Nghĩ lại vẫn không yên tâm, bà ấy nói: "Tiểu Lạc, con đi cùng anh Sáu nhé."

Tô Hòa chọn một túi lớn, hai người dùng một cây gậy khiêng, chậm rãi đi về phía nhà họ Phó.

"Anh Sáu, anh định giấu đến bao giờ?"

"Mẹ và mọi người đều biết rồi."

"Em đang nói đến người nhà họ Phó." Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi.

"Chuyện này anh vẫn chưa nghĩ ra." Tô Hòa vẫn có chút tự ti, anh ấy lén lút cùng Trần Tử Dương làm ăn buôn bán nhỏ kiếm được kha khá, nhưng trước sau không dám công khai. Trong mắt người khác, anh ấy vẫn là một kẻ vô công rỗi nghề. Thân phận như vậy, không thể đường hoàng ngẩng mặt lên được.

Hai người đến nhà họ Phó, Phó Thiếu Đình đang cùng Phó Vân Hải dọn tuyết trước cửa. Từ xa Tô Tiểu Lạc đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn thẳng tắp của Phó Thiếu Đình, dáng vẻ của anh đặc biệt thu hút.

"Tiểu Lạc, Tô Hòa, sao hai em lại đến đây?" Phó Vân Hải hỏi.

"Mẹ em bảo mang sang cho mọi người một ít khoai lang cát, ngọt lắm ạ." Tô Hòa vừa nói vừa đưa khoai lang cho Phó Vân Hải.

Tô Tiểu Lạc lần này ra ngoài quên mang khăn quàng cổ, mũi lạnh đến đỏ bừng giống như con thỏ con. Phó Thiếu Đình đi tới, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô: "Vào nhà đi, Phó Nhiễm và chị dâu đang ở trong đó, hôm nay ăn sủi cảo đấy."

"Sủi cảo ạ?" Mắt Tô Tiểu Lạc sáng lên, bình thường chỉ có dịp lễ Tết mới được ăn một bữa, cô đúng là thèm rồi. "Vậy anh Sáu, anh về trước nhé?"

"Tiểu Cửu!" Tô Hòa nhíu mày, "Em thật là không có nghĩa khí."

"Cậu cũng vào đi." Phó Thiếu Đình nói với giọng nhàn nhạt.

"Vậy thì ngại quá." Tô Hòa gãi đầu, chủ động cầm lấy một cây chổi tre: "Để em phụ một tay."

Ba người cùng làm, chẳng mấy chốc đã quét dọn sạch sẽ cái sân.

Tô Tiểu Lạc đang học gói sủi cảo, chiếc bánh bị cô nặn méo mó xấu xí, cô bực bội đặt nó lên thớt, lại cầm một miếng vỏ bánh khác, không tin xui xẻo mà nặn tiếp.

Phó Nhiễm không nhịn được cười: "Để chị làm mẫu lại một lần nữa, em nhìn kỹ nhé."

Bàn tay Phó Nhiễm thon thả, gói sủi cảo cũng đặc biệt đẹp mắt. Tô Tiểu Lạc nhăn mặt, mắt thì có vẻ đã hiểu nhưng tay vẫn chưa làm được.

"Xấu quá!" Tô Tiểu Lạc đành phải bỏ cuộc: "Quả nhiên học cái gì cũng cần có năng khiếu."

Phó Nhiễm và A Bố Y bị vẻ mặt đáng yêu của cô chọc cười: "Điều này chứng tỏ Tiểu Lạc là số hưởng, chuyên ăn sẵn."

"Nói cũng có lý." Tô Tiểu Lạc cười hì hì, "Vậy em cán bột cho mọi người nhé, việc này em khá giỏi."

Dì Trương bắc một nồi lớn nước sôi. Sủi cảo vừa được cho vào nồi, Tô Tiểu Lạc nhỏ giọng nói: "Hai cái bánh cháu gói, lát nữa nhớ vớt ra bát cho cháu đấy nhé."

"Được rồi, biết rồi!" Dì Trương nhìn cô với vẻ cưng chiều.

Tô Hòa đứng ngoài sân trò chuyện với Phó Thiếu Đình và Phó Vân Hải, nghe Tô Hòa nói anh Ba anh Tư nhà họ Tô đang ở vùng cao nguyên, Phó Thiếu Đình nhíu mày nói: "Khí hậu ở đó khắc nghiệt lắm, nghe nói năm nay còn lạnh hơn mọi năm. Đặc biệt là mấy hôm trước có một trận bão tuyết hiếm gặp."

"Thật sao?" Tô Hòa không khỏi lo lắng.

"Ừ, một thời gian nữa tôi cũng phải đi lên đó một chuyến, vận chuyển thêm một lô hàng tiếp tế." Phó Thiếu Đình biết rõ tình hình như vậy là vì đã nhận được nhiệm vụ từ cấp trên.

"Vậy anh nhớ mang theo nhiều đồ nhé." Tô Hòa dặn dò.

"Sủi cảo chín rồi, vào ăn thôi." Dì Trương gọi từ trong nhà.

Bình Luận (0)
Comment