Mọi người vội vàng đưa Trình Nhã đến bệnh viện.
Tô Chính Quốc hỏi bác sĩ: "Tình hình con dâu tôi thế nào rồi?"
Bác sĩ Trần: "Bà ấy lớn tuổi lại suy nghĩ nhiều quá. Có lẽ là sắp Tết nên nhớ mấy đứa con, bị kích động nên mới ngất xỉu. Kiểm tra thì không có vấn đề gì lớn, cháu kê cho bà ấy mấy thang thuốc an thần, bình thường chú ý nghỉ ngơi là được."
Tiễn bác sĩ xong, mọi người ngồi đó ai nấy đều lo lắng.
Tô Hòa nói: "Tiểu Lạc, em xem bói cho anh Tư một quẻ xem sao."
Tô Tiểu Lạc gật đầu: "Ông nội, ông có biết ngày tháng năm sinh của anh Tư không ạ?"
Trình Nhã từ từ tỉnh lại, trong cơn mơ màng nghe thấy Tô Tiểu Lạc hỏi, bà ấy liền đọc chính xác ngày tháng năm sinh của con trai thứ tư.
Tô Vãn đỡ bà ấy dậy, nhìn Tô Tiểu Lạc với vẻ mặt không phục. Đã nói rồi, sau khi lập quốc thì không được phép mê tín, Tô Tiểu Lạc này cứ thích lấy mấy thứ này ra làm màu.
Tô Tiểu Lạc lấy mai rùa của mình ra, ném lên bàn.
Vẻ mặt Trình Nhã lo lắng, những người khác cũng không khỏi căng thẳng theo.
Tô Tiểu Lạc: "Năm nay là năm tuổi của anh Tư, đúng là có một kiếp nạn, nhưng trong mệnh có quý nhân phù trợ, tuy gặp khó khăn nhưng sẽ tai qua nạn khỏi."
Tô Hòa vui mừng: "Mẹ, mẹ nghe thấy chưa, có quý nhân phù trợ, anh Tư sẽ không sao đâu."
Trình Nhã thở dài, trong lòng cuối cùng cũng yên tâm hơn một chút.
Lúc này Trịnh Bảo Trân nghe tin cũng vội vàng chạy đến, hỏi thăm tình hình của bà ấy, sau đó cảm thán nói: "Trình Nhã, chúng ta đều không còn trẻ nữa, gánh vác một gia đình không phải chuyện dễ dàng, nếu chị mà ngã xuống, nhà họ Tô biết làm sao?"
Tô Vệ Quân quanh năm ở trong quân đội, cũng ít khi về nhà. Tô Chính Quốc cũng đã lớn tuổi, bên dưới còn nhiều con cháu như vậy. Người nào cũng cần phải lo lắng, cậu con trai thứ ba còn chưa kết hôn.
Trình Nhã gật đầu, nắm lấy tay Trịnh Bảo Trân: "Đúng vậy! Chắc là do dạo này tôi bận rộn chuẩn bị Tết nên mệt quá, nghỉ ngơi một chút là được."
Trên đường từ bệnh viện trở về nhà, Trịnh Bảo Trân thở dài: "Sinh nhiều con như vậy cũng chưa chắc đã tốt, dì xem Trình Nhã vất vả thế nào!"
Dì Trương gật đầu: "Đúng vậy, cũng may Trình Nhã là người đảm đang, nếu là nhà bình thường khác, chưa chắc đã quán xuyến tốt như bà ấy."
Trịnh Bảo Trân cũng đồng tình, bà ta lại nghĩ đến ba đứa con của mình. Con cái đi đâu bà ta cũng không biết, con cái quá độc lập cũng không phải là chuyện tốt.
Hai người về đến nhà, A Bố Y đã nấu cơm xong, cô ấy ra đón hỏi: "Mẹ, bác Trình thế nào rồi ạ?"
Nhìn bàn ăn đầy ắp món ngon, Trịnh Bảo Trân không biết phải nói gì. Dì Trương khẽ kéo áo bà ta một cái: "Cô A Bố Y hỏi bà kìa!"
"Ồ, bác Trình không sao, chỉ là suy nghĩ nhiều quá thôi." Trịnh Bảo Trân trả lời.
"Vậy thì tốt rồi, ngày Tết mà xảy ra chuyện gì thì không hay đâu ạ. Mẹ với dì Trương mau đi rửa tay đi, con nấu cơm xong rồi."
Trịnh Bảo Trân và dì Trương đi rửa tay, dì Trương nói: "Tôi thấy cô A Bố Y rất được, cứ mẹ mẹ một tiếng, nghe thân thiết lắm."
Mấy ngày nay A Bố Y luôn lấy Trịnh Bảo Trân làm trọng, khiến Trịnh Bảo Trân cảm nhận được sự quan tâm chưa từng có. Nấu cơm cũng toàn chọn món bà ta thích ăn, không để bà ta phải lo lắng gì cả.
Tuy điều kiện gia đình không tốt, nhưng con bé này đúng là không chê vào đâu được, tính tình cũng tốt.
Trịnh Bảo Trân rửa tay xong ngồi vào bàn ăn, thấy A Bố Y đeo túi chuẩn bị ra ngoài, liền hỏi: "Con không ăn cơm à?"
"Vâng ạ, con phải đến viện mồ côi một chuyến, mấy đứa nhỏ ở đó còn đang đợi con đến thăm." A Bố Y cười trả lời, cô vẫn chưa từng ăn cơm riêng với Trịnh Bảo Trân, sợ không thoải mái.
"Ăn cơm xong rồi hẵng đi! Mấy hôm nay mẹ ở nhà cũng rảnh rỗi, lát nữa mẹ đi cùng con." Trịnh Bảo Trân nói.
"Vâng ạ, được ạ." A Bố Y mừng rỡ đáp lời.
*****
Trình Nhã về đến nhà, Tô Chính Quốc ra lệnh cho bà ấy về phòng nghỉ ngơi. Trình Nhã quen bận rộn rồi, việc nhà cũng không có ai quán xuyến được.
Tô Chính Quốc: "Đồ đạc cũng chuẩn bị gần xong rồi, nhà cửa cũng không bừa bộn. Tối nay nhà thông gia sang ăn cơm cùng, có việc gì to tát đâu mà phải lo lắng?"
Tết năm nay, nhà họ Nghiêm sẽ sang ăn cơm tất niên cùng.
Tô Hòa cũng khuyên nhủ: "Đúng vậy, mẹ, mẹ cứ nghỉ ngơi đi ạ!"
Thấy mọi người đều khuyên, Trình Nhã đành phải lên lầu.
Buổi chiều, nhà họ Nghiêm đến. Mẹ Nghiêm và Nghiêm Chỉ xách theo rất nhiều đồ, Tô Chính Quốc kể cho nhà thông gia nghe chuyện xảy ra trong nhà, mẹ Nghiêm tỏ vẻ thông cảm.
Mẹ Nghiêm và Nghiêm Chỉ cùng nhau chuẩn bị bữa tối, Tô Tiểu Lạc và Tô Vãn phụ giúp, Tô Hòa dọn dẹp bên ngoài.
Cậu con trai thứ Năm và thứ Bảy cũng lần lượt về nhà.
Tô Hòa ôm chầm lấy Tô Bắc và Tô Bình: "Nhớ hai người chết mất!"
Tô Bắc: "Tiếc là anh Ba và anh Tư không về được."
Tô Bình cũng không khỏi cảm thán, hỏi: "Bố vẫn chưa về à?"
Tô Hòa: "Vẫn chưa, chắc cũng sắp về rồi. Hai người vào nói chuyện với ông nội trước đi, anh quét dọn sân một chút."
Tô Bắc và Tô Bình vào nhà, nghiêm túc chào hỏi Tô Chính Quốc.
Tô Chính Quốc khen ngợi: "Tốt, có tiến bộ."
Tô Vãn đi ra, cười chào hỏi: "Anh Năm, anh Bảy, cuối cùng hai anh cũng về rồi, mấy hôm nay ông nội cứ nhắc đến hai anh mãi! Sao không về sớm hơn mấy hôm, lần này về được mấy ngày vậy?"
"Lần này ở lại được nửa tháng, qua rằm tháng Giêng mới đi." Tô Bình trả lời.
"Ôn Đình cứ nhắc đến anh mãi đấy!" Tô Vãn cười.
"Thật sao?" Tô Bình mừng rỡ: "Ở trong quân đội anh cũng nhớ mọi người, anh có viết thư cho Ôn Đình nhưng cô ấy không hồi âm lại cho anh."
"Anh nói đi là đi luôn, ai mà chẳng giận?" Tô Vãn cười trêu chọc.
"Lúc đó anh nhận được lệnh khẩn cấp mà." Tô Bình có chút oan ức nố.
Tô Tiểu Lạc bưng ra một đĩa táo đặt lên bàn, rắc thêm đường trắng lên trên. Anh Năm anh Bảy không thân thiết với Tô Tiểu Lạc nên cũng không nói chuyện nhiều. Tô Chính Quốc thấy vậy, không khỏi nhíu mày nhắc: "Thấy em gái mà sao không chào hỏi?"
Tô Bắc là một thanh niên cởi mở, lúc này mới cười ngây ngô nói: "Chưa kịp chào hỏi mà. Tiểu Cửu, anh là anh Năm của em, Tô Bắc đây."
"Anh Năm." Tô Tiểu Lạc ngoan ngoãn gọi.
"Ừ." Tô Bắc nói: "Lần trước Tô Hòa đến quân đội tìm anh, có kể chuyện của em cho anh nghe. Có người em gái tài giỏi như em thật tốt."
Tô Tiểu Lạc ngạc nhiên nhìn Tô Hòa, Tô Hòa cười: "Lần trước anh đi ngang qua chỗ anh Năm, có nói chuyện với anh ấy vài câu. Hơn nữa anh cũng đâu có nói dối, Tiểu Cửu nhà mình đúng là rất tài giỏi mà."
Tô Bắc cười: "Cực kỳ tài giỏi luôn."
Tất cả sự chú ý đổ dồn vào Tô Tiểu Lạc, Tô Vãn không vui, cô ta tiến lên kéo tay Tô Bắc: "Anh Năm, lần trước anh nói sẽ tạc cho em một bức tượng gỗ, tạc xong chưa ạ?"
Tô Bắc đặt ba lô xuống, sau đó lấy ra một bức tượng gỗ hình cô gái: "Đây là tặng em, nhưng tay nghề của anh còn kém, không tạc giống được."
Tô Vãn muốn Tô Bắc tạc theo hình dáng của cô ta, nhưng bản thân gỗ đã rất khó xử lý.
"Vậy cũng được ạ, dù sao cũng cảm ơn anh Năm." Tô Vãn đắc ý nhìn Tô Tiểu Lạc, cho dù đều là con gái nhà họ Tô, nhưng đãi ngộ cũng khác nhau.