Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 205

 

"Mới gặp lần đầu à!" Trình Nhã có chút thất vọng. "Cũng không biết cô ấy có đối tượng chưa, nhìn cũng được đấy chứ."

"Mẹ, mẹ gặp cô gái nào chắc cũng thấy được hết." Tô Tây bất lực.

"Chỉ cần con đừng dắt bạn trai về nhà là được, con cứ chọn thoải mái!" Trình Nhã lập tức bày tỏ thái độ, bà ấy không giống Trịnh Bảo Trân, không câu nệ gia cảnh. Có việc làm cũng được, không có cũng chẳng sao, ở nhà quán xuyến việc nhà là tốt nhất rồi.

Thấy Trình Nhã càng nói càng quá đáng, Tô Tây vội vàng ăn xong cơm, giả vờ mệt mỏi muốn nghỉ ngơi.

Tô Vãn muốn lấy lòng mẹ, liền nói: "Mẹ, mẹ về trước đi, con ở đây trông anh Tư."

Ôn Đình cũng lên tiếng: "Con ở đây với Vãn Vãn."

Có hai người ở đây trông nom, Trình Nhã cũng yên tâm phần nào, hơn nữa ở nhà còn có nhiều người, bà ấy phải về nấu cơm tối, lát nữa còn phải mang đến đây.

Tô Tiểu Lạc biết Tô Tây không sao nữa nên cũng không ở lại.

Trên đường chỉ có Trình Nhã và Tô Tiểu Lạc, tuyết ở Vệ Thành không lớn như trên núi tuyết nhưng cũng không phải là nhỏ. Tuyết phủ trắng xóa mặt đất, chưa có ai dọn dẹp. Hai người đi rất chậm, không ai nói gì. Bỗng nhiên Trình Nhã trượt chân, Tô Tiểu Lạc vội vàng đỡ lấy bà ấy.

"A!" Trình Nhã đứng vững lại, vội vàng nói lời cảm ơn.

"Vâng, cẩn thận một chút, đường trơn." Tô Tiểu Lạc nhẹ giọng nói, tay vẫn không buông ra, tiếp tục dìu bà ấy. Người lớn tuổi, nếu ngã một cái là rất nguy hiểm.

Trình Nhã nhìn Tô Tiểu Lạc, đứa trẻ này ngoài lạnh trong nóng. Trước đây bà chỉ cho rằng Tô Tiểu Lạc rất có tâm cơ, mục đích tiếp cận nhà họ Tô không trong sáng, bây giờ xem ra là bà đã nghĩ nhiều rồi.

Nhà họ Tô xảy ra bao nhiêu chuyện, nếu không có Tiểu Lạc, hậu quả thật không dám tưởng tượng. Nghe nói Tiểu Lạc là một đứa trẻ bị bỏ rơi, nếu bố mẹ ruột của nó biết nó có bản lĩnh lớn như vậy, chắc chắn sẽ hối hận lắm!

Gạt những điều đó sang một bên, cô bé này không kiêu ngạo không nóng vội, cũng rất đáng yêu. Không trách ông cụ và thằng Sáu lại thích nó như vậy!

Hai người đến cửa nhà, thấy Nghiêm Chỉ đang nói cười vui vẻ với một người đàn ông. Nghiêm Chỉ nhìn thấy họ, thản nhiên đi tới giới thiệu: "Đây là Mục Vân Tu hàng xóm cũ nhà con, anh ấy thấy bài báo của con nên mới tìm đến. Anh ấy đến Vệ Thành một chuyến không dễ dàng, con muốn mời anh ấy về nhà chơi, bố mẹ con cũng lâu rồi không gặp anh ấy, để họ ôn lại chuyện cũ."

Mục Vân Tu đứng ở đằng xa, đeo một cặp kính, ôn hòa vẫy tay với họ.

Trông rất nho nhã.

Trình Nhã không có lý do gì để từ chối, Nghiêm Chỉ và Tô Đông đã ly hôn rồi, bà ấy chỉ có thể trơ mắt nhìn họ rời đi. Sau đó thở dài, lại lo lắng cho Tô Đông.

Trai tài gái sắc, nhìn thật xứng đôi. Hai người lại đều là học văn hoá, không biết người đàn ông này lặn lội đến Vệ Thành tìm Nghiêm Chỉ, thật sự chỉ là gặp mặt đơn thuần thôi sao?

Trình Nhã không khỏi suy nghĩ nhiều hơn, hỏi Tiểu Lạc: "anh Hai con đâu rồi? Con đi tìm nó giúp bác, xem nhà họ Nghiêm có cần giúp gì không?"

"Vâng ạ." Tô Tiểu Lạc hiểu ý Trình Nhã, cô nhẩm tính, anh Hai chắc là đến nhà họ Phó rồi. Tô Tiểu Lạc đút hai tay vào túi đi về phía nhà họ Phó.

*****

Nhà họ Phó.

Tô Đông đang làm người hòa giải.

Lục Bắc Thành cũng được anh ấy gọi đến, cùng có mặt còn có Tô Hòa.

Trịnh Bảo Trân, dì Trương đều theo A Bố Y đến viện phúc lợi, trong nhà chỉ còn lại mấy người đàn ông.

Phó Vân Hải rót trà cho mọi người, Phó Thiếu Đình ngồi đó, hai chân bắt chéo, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Thấy một bóng dáng đội mũ đỏ đang nhảy chân sáo chạy về phía bên này, anh đổi tư thế ngồi ngay ngắn lại.

"Thiếu Đình, những gì tôi nói cậu có nghe lọt tai không vậy?" Tô Đông hỏi. "Lần này chúng ta trên núi tuyết thập tử nhất sinh. Giây phút sinh tử nghĩ đến điều gì, là gia đình, là bạn bè, là người yêu. Chúng ta đều là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau trong đại viện, có mâu thuẫn gì mà không thể giải quyết?"

Phó Thiếu Đình mím môi, không tỏ rõ thái độ chỉ "ừ" một tiếng. Lục Bắc Thành tức giận vì thái độ của anh: "Hai người cũng đừng khuyên nữa, cậu ta coi thường tôi thì thôi, không qua lại nữa là được."

Lục Bắc Thành cầm mũ và khăn quàng cổ của mình lên, định bỏ đi.

"Bắc Thành, không được đi!" Phó Vân Hải kéo tay anh ấy lại, "Đã đến rồi, ăn cơm xong rồi hãy đi. Nó không để ý đến cậu, chẳng lẽ cậu cũng không qua lại với tôi nữa sao?"

"Anh Vân Hải, ý em không phải vậy." Lục Bắc Thành cảm thấy ấm ức.

"Không phải vậy thì ngồi xuống đây." Phó Vân Hải mạnh mẽ ấn Lục Bắc Thành ngồi xuống.

Phó Thiếu Đình chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng dáng chiếc mũ đỏ dừng lại trước một quầy bán khoai lang nướng. Người bán khoai là một bà cụ, trên người mặc bộ đồ còn vá chằng vá đụp. Khi cô rời đi, trên tay đã ôm một đống khoai lang nướng.

"Thiếu Đình, cậu bày tỏ thái độ đi chứ." Tô Đông nhíu mày, ngoài cửa sổ có gì đẹp mà nhìn? Phó Thiếu Đình cũng không phải người bất lịch sự như vậy!

Anh ấy cũng nhìn theo ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một bà cụ bán khoai lang nướng.

Lúc này, Tô Tiểu Lạc đã đến trước cửa nhà họ Phó, cửa không khóa, cô trực tiếp đi lên lầu.

"Hì hì, quả nhiên mọi người đều ở đây." Tô Tiểu Lạc nói với giọng trong trẻo, đặt tất cả khoai lang nướng trong lòng lên bàn, "Mời mọi người ăn khoai lang nướng ạ."

"Tiểu Cửu, anh Tư em thế nào rồi?" Tô Đông hỏi.

"Không sao rồi, nghỉ ngơi thêm hai tháng nữa là lại khỏe mạnh như hổ thôi." Tô Tiểu Lạc ngồi xuống cạnh Phó Thiếu Đình, bóc vỏ khoai lang nướng để lộ phần ruột vàng ươm thơm phức, cô vô thức nuốt nước miếng, trông thật ngon lành.

Tô Tiểu Lạc cắn một miếng, hài lòng nheo mắt lại. Lúc này cô mới nhận ra bầu không khí có chút căng thẳng, không khỏi hỏi: "Mọi người không ăn sao? Ngon lắm ạ."

Phó Thiếu Đình rất nể mặt cầm một củ lên bóc vỏ. Khoai lang nướng được chọn đều là loại củ nhỏ, hai ba miếng là hết một củ, Tô Tiểu Lạc vừa ăn xong, Phó Thiếu Đình liền lặng lẽ đưa cho cô một củ khác đã bóc vỏ.

"Cảm ơn anh." Hai mắt Tô Tiểu Lạc lấp lánh những ngôi sao nhỏ, Phó Thiếu Đình thật là người tốt!

Sự đối lập rõ ràng này khiến Lục Bắc Thành cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Vừa nãy nói đến đâu rồi?" Phó Thiếu Đình lúc này mới lên tiếng hỏi.

"..."

Tô Đông cũng đành bỏ cuộc, chuyển chủ đề: "Tiểu Cửu, em đến tìm chúng ta có việc gì vậy?"

Tô Tiểu Lạc mải ăn nên quên mất chuyện chính, cô cười nói: "Vừa nãy chị dâu Hai đi về với một anh, nghe nói là anh hàng xóm thanh mai trúc mã trở về, còn ăn cơm cùng với hai bác Nghiêm nữa!"

Thanh mai trúc mã?

Tô Đông nhíu mày. Thanh mai trúc mã này từ đâu chui ra vậy?

"Nghe nói hai nhà bị thất lạc nhau, anh kia cũng là con nhà giáo sư! Đeo kính, trông rất nho nhã cũng rất đẹp trai." Tô Tiểu Lạc cố ý nói.

Đeo kính thì là nho nhã đẹp trai sao?

Phó Thiếu Đình không khỏi liếc nhìn Lục Bắc Thành, kỳ thực cũng chẳng ra sao.

"Ồ, anh biết rồi." Tô Đông thản nhiên nói, không để lộ cảm xúc.

"Anh Hai, anh có muốn đến nhà họ Nghiêm giúp một tay không?" Tô Tiểu Lạc lại hỏi.

Editor: giải thích về xưng hô của Trình Nhã và Tô Tiểu Lạc: Trong tiếng Trung thì chỉ dùng "ta - ngươi", mà Tiểu Lạc chưa gọi mẹ bao giờ, chỉ là trong lúc nói chuyện với Trình Nhã thì xưng "ta - ngươi" thôi, nên ad để Trình Nhã xưng là bác gái, và ngược lại. Tại sao ad dùng "bác gái" mà không phải "mẹ", là vì ad thấy trong thâm tâm của Trình Nhã cho tới bây giờ vẫn không coi Tiểu Lạc là con (kể cả là con nuôi), điều này càng thấy rõ trong suốt trăm chương tới luôn. Cho nên để xưng hô "mẹ" thấy không hợp ngữ cảnh cùng tính tình của Trình Nhã hiện tại.


Bình Luận (0)
Comment