“Cái gì cơ?”
“Ông ở đây đợi cháu, lát nữa cháu sẽ quay lại tìm ông.” Tô Tiểu Lạc để lại nước và thức ăn cho ông cụ.
“Cháu nhất định sẽ quay lại, đúng không?” Tô Chính Quốc cũng không hiểu tại sao lại cảm thấy gần gũi với cô bé này đến vậy, có lẽ vì cô giống hệt người vợ đã khuất của ông.
Tô Tiểu Lạc nhìn ông một cái rồi khẽ gật đầu.
Tô Tiểu Lạc xuất hiện trước cửa một căn nhà, linh hồn bên trong chiếc ô đã không thể kiểm soát được nữa.
“Cô là ai thế?” Trong sân có một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi.
“À, tôi bị lạc đường, có thể cho tôi xin một bát nước được không?” Tô Tiểu Lạc hỏi.
“Uống xong thì đi ngay nhé! Bà nội tôi sắp không qua khỏi, chắc không có thời gian tiếp cô đâu!” Người phụ nữ rót cho Tô Tiểu Lạc một cốc nước.
Một lát sau, người đi xe đạp lúc nãy bước vào nhà.
“Mẹ, đây là loại bánh đậu xanh mà bà cố thích nhất.” Cậu bé lấy hộp bánh ra, nhìn thấy Tô Tiểu Lạc trong sân thì có chút kinh ngạc. “Chị, sao chị lại ở đây?”
Lúc đi ngang qua đầu làng, vì cô gái quá xinh đẹp nên cậu đã ngoái lại nhìn mấy lần.
Cậu đi xe đạp, sao cô còn đến đây nhanh hơn cả cậu?
“Cô gái này đến xin nước uống, đừng chậm trễ nữa, mau đem bánh cho bà cố đi.” Người phụ nữ thúc giục.
“Mẹ, anh, mau lên, bà cố sắp không qua khỏi rồi!”
Tiếng khóc nghẹn ngào vang lên từ trong nhà.
Không ai để ý đến Tô Tiểu Lạc nữa. Cô cũng bước theo vào trong. Căn phòng của bà cụ rất ngăn nắp, chăn gối sạch sẽ, nhìn qua đã biết đây là người thích gọn gàng.
Trên bàn của bà cụ có một tấm ảnh, trong ảnh chính là người đàn ông mà Tô Tiểu Lạc mang theo.
“Mua về rồi à?” Bà cụ cất tiếng hỏi.
“Bà cố, cháu mua rồi, bà ăn thử đi ạ.” Cậu bé tiến lại gần, định bóc lớp giấy bọc ra. Không ngờ bà cụ giơ tay ngăn lại, giữ chặt bọc bánh vào lòng.
“Ông cố các cháu thích ăn món này.” Khuôn mặt bà cụ ánh lên nụ cười nhè nhẹ, thoáng nét e lệ của một cô gái trẻ. “Bà, bà trông có ổn không?”
“Bà nội, bà đẹp lắm.” Người phụ nữ nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi. “Ông nội chắc chắn đang đợi bà.”
“Thật là tốt quá.” Bà cụ nhẹ giọng nói thầm, “Anh Sinh, em đến gặp anh đây.”
Tiếng khóc tràn ngập căn phòng, nhưng bà cụ như thể không nghe thấy nữa. Ở một góc khác trong căn phòng, hai người đã chia cách gần nửa thế kỷ cuối cùng cũng được đoàn tụ.
Thời gian như ngừng lại, họ có ngàn lời muốn nói, nhưng lúc này lại chỉ lặng lẽ nhìn nhau.
“Tiểu Thúy, anh về rồi.”
“Anh, anh là anh Sinh sao?” Bà cụ nhìn người trước mặt ngày đêm thương nhớ, không dám tin vào mắt mình.
“Xin lỗi, đã để em phải đợi lâu như vậy.” Trần Thu Sinh nói với vẻ áy náy.
“Anh vẫn trẻ trung như vậy, còn em thì đã già rồi.” Ánh mắt bà cụ tràn đầy lưu luyến.
“Không già, trong mắt anh, em vẫn luôn xinh đẹp như thế.” Trần Thu Sinh nhìn bà cụ với tất cả tình yêu của mình, như muốn giãi bày nỗi tương tư bấy lâu.
Bà cụ nói: “Mấy đứa nhỏ này đều là những đứa trẻ em nhận nuôi. Bố mẹ chúng đều mất trong chiến loạn. Ở mảnh đất này, em đã cho chúng một mái nhà. Nếu không, em đã sớm đi tìm anh rồi.”
Trần Thu Sinh nhìn bà đầy xót xa, rồi thở dài: “So với đại nghĩa, tình cảm nhỏ nhoi này thì tính là gì chứ. Tiểu Thúy, em đã làm rất đúng! Linh hồn của anh bị mắc kẹt ở Vệ Thành, nếu em đi theo anh, có lẽ chúng ta sẽ không có được ngày đoàn tụ này.”
“Có lẽ đây chính là phần thưởng cho người tốt.” Bà cụ ôm chầm lấy người đàn ông, cả hai bật khóc nức nở.
Hai người trò chuyện thêm vài câu chuyện gia đình, sau đó cùng nhau đi về phía Tô Tiểu Lạc, chân thành cảm ơn cô. Họ cũng tiết lộ nơi cất giấu một số cổ vật và Trần Thu Sinh nhờ cô giao những món này lại cho nhà nước.
Tô Tiểu Lạc đồng ý tất cả.
Hóa ra năm xưa khi quân xâm lược tấn công, Trần Thu Sinh đã dẫn theo một đội quân nhỏ vận chuyển những cổ vật của Vệ Thành đến đây và giấu kín trong đêm.
Đội của Thu Sinh cũng vì thế mà bị bắt và chịu cái chết thảm khốc dưới tay kẻ địch.
Tô Tiểu Lạc xuống núi, quay lại gốc cây lớn. Tô Chính Quốc đang tựa lưng vào một thân cây ngủ say, cô cúi xuống nhìn ông, trong ánh mắt đầy phức tạp.
So với những người khác trong nhà họ Tô, ông có lẽ là người mong cô trở về nhất.
Điều này khiến cô cảm thấy có thiện cảm hơn với ông cụ này.
Cô bứt một nhánh cỏ đuôi chó, đưa đến gần mũi của Tô Chính Quốc, khẽ cù.
“Hắt xì!” Tô Chính Quốc giật mình hắt hơi, vừa mở mắt ra thấy Tô Tiểu Lạc, lập tức đứng dậy. “Cô bé này, cuối cùng cũng chịu quay lại rồi.”
“Ông già, cháu cần ông giúp một việc.” Tô Tiểu Lạc nói thẳng.
“Cứ nói đi.” Tô Chính Quốc vỗ ngực bảo đảm. “Dù ông đã về hưu, nhưng con trai ông vẫn có thể làm được vài chuyện.”
“Không cần con trai ông.” Tô Tiểu Lạc nhăn mũi, “Công lao này phải là của hai chúng ta.”
“Được!” Tô Chính Quốc đồng ý ngay lập tức.
Tô Tiểu Lạc quay lại ngôi làng, mua một chiếc xe bò rồi đến nơi cất giấu cổ vật. Khi từng món báu vật được đào lên, đôi mắt của ông cụ trừng to, ngỡ ngàng không thốt nên lời.
Tô Tiểu Lạc còn lập một danh sách những liệt sĩ của làng này.
Trong làng có người biết khắc bia mộ, họ làm việc không ngừng nghỉ cả ngày lẫn đêm, cuối cùng đến sáng hôm sau, bia mộ đã được hoàn thành.
Tô Chính Quốc tận dụng các mối quan hệ của mình để quyên góp 10.000 tệ cho việc xây dựng ngôi làng.
Người dân trong làng muốn tìm Tô Tiểu Lạc để cảm ơn, nhưng phát hiện cô đã rời đi từ lâu.
“Cô bé, cháu cũng có trái tim tốt đấy chứ. Cả phần thưởng 2.000 tệ khi phát hiện cổ vật, cháu cũng quyên góp luôn.” Tô Chính Quốc thật sự bất ngờ.
“Thật ra… cháu cũng nghèo lắm.” Tô Tiểu Lạ mếu máo nói.
Khi ấy bị bầu không khí làm cho xúc động, cô đã nhất thời dâng trào cảm xúc mà quyên góp, rồi sau đó mới hối hận.
Hai ngàn tệ cơ mà.
Nếu cầm số tiền đó về, cô và sư phụ chắc chắn ngày nào cũng được ăn ngon uống sướng.
Nghĩ lại mà ruột gan cô quặn đau.
“Cô bé, nhà cháu ở đâu?” Tô Chính Quốc hỏi.
“Cháu không có nhà, người nhà cháu không ai muốn nhận cháu cả.” Tô Tiểu Lạc hừ một tiếng rồi bổ sung: “Mà cháu cũng chẳng muốn nhận họ.”
“Cái gì?” Tô Chính Quốc kinh ngạc. “Một cô gái tốt như cháu mà họ không nhận , nhà cháu đúng là có vấn đề!”
“Không chỉ có vấn đề, mà còn bị cửa kẹp trúng đầu rồi.” Tô Tiểu Lạc không nhịn được nói.
“Cháu nói đúng lắm! Ngày nào mà ông gặp được họ, ông nhất định sẽ mắng cho một trận! Có đứa cháu tốt thế này mà không biết quý trọng!” Nghĩ đến người cháu gái lưu lạc của mình, Tô Chính Quốc không khỏi thấy chạnh lòng.
Nếu cháu gái ông quay về nhận tổ, ông chắc chắn sẽ cưng chiều nó như công chúa.
“Hay là, cháu làm cháu gái ông nhé! Họ không cần cháu, ông cần!”
Câu nói của ông khiến lòng Tô Tiểu Lạc khẽ động, nhưng cô vẫn từ chối: “Nhỡ con cháu nhà ông không thích cháu, còn bắt nạt cháu, cuối cùng lại đuổi cháu đi thì sao?”
“Chúng dám à?” Tô Chính Quốc giận dữ nói. “Nếu chúng dám bắt nạt cháu, đuổi cháu đi, ông sẽ đi cùng cháu!”
Có sự đảm bảo của ông, Tô Tiểu Lạc mới đồng ý: “Được rồi, ông già, sau này ông đi chơi với cháu nhé!”