Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 234

 
Tô Tiểu Lạc vừa tính toán xong thì nghe thấy tiếng động bên ngoài. Cô mở cửa, thấy Trình Nhã đang ngồi dưới đất.

Cô nhíu mày hỏi: "Bác muốn uống nước à?"

Trình Nhã có chút ngượng ngùng, bà nửa đêm tỉnh dậy vì khát nước, nhưng trong phích không còn nước. Ban đầu bà định đã nửa đêm rồi, không muốn làm phiền người khác. Nhưng khi ra đến hành lang thì không chịu đựng được nữa.

Trình Nhã "ừm" một tiếng.

Tô Tiểu Lạc đỡ bà ấy dậy, đưa về phòng, sau đó xách phích nước xuống lầu. Khi trở lại phòng Trình Nhã, trên tay cô đã là một chiếc phích khác, còn rót thêm nước cho bà ấy.

"Sau này có việc gì thì cứ gọi con, đừng lúc nào cũng tự mình làm. Bác tuổi cao rồi, lỡ có chuyện gì thì cả nhà lại lo lắng." Tô Tiểu Lạc không khỏi dặn dò thêm một câu.

Trình Nhã ôm cốc nước, khẽ "ừ" một tiếng, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Tô Tiểu Lạc thấy bà ấy như vậy, liền giải thích: "Ý con là bác đừng ngại làm phiền, không ai bỏ mặc bác đâu."

"Được, bác biết rồi." Trình Nhã gật đầu.

Tô Tiểu Lạc trở về phòng mình, vươn vai một cái rồi ngã xuống giường ngủ ngay.

Sáng sớm hôm sau, dì Trần hấp một nồi bánh bao lớn, Tô Tiểu Lạc vừa nhai vừa lấy thêm, tổng cộng ba cái.

"Dì Trần, dì làm nhiều thêm nhé, đến lúc đó cháu sẽ thưởng cho dì." Tô Tiểu Lạc cười lấy lòng.

"Con bé này, nói gì mà thưởng, thấy các cháu ăn ngon là dì vui rồi." Dì Trần mỉm cười đáp lại.

Tô Tiểu Lạc ra khỏi cửa, lên xe của Ôn Dữ đang đậu ở ngoài sân nhà họ Tô

"Sớm thế này, anh ăn sáng chưa? Ăn bánh bao không?" Tô Tiểu Lạc hỏi.

"Không cần..." Chưa dứt lời, bụng Ôn Dữ đã kêu lên một tiếng không đúng lúc.

Tô Tiểu Lạc đưa cho anh ấy một cái bánh bao: "Nhớ để tâm đến tiền thưởng của tôi đấy."

"Cô đúng là cáo già, không thấy thỏ không thả chim ưng." Ôn Dữ nhận lấy bánh bao, "Hôm qua tôi đã xin cấp trên rồi, tiền thưởng một nghìn, cô phải làm việc cho tốt đấy."


"Được." Tô Tiểu Lạc cười hì hì, tiện thể khen một câu, "Anh làm việc hiệu quả thật đấy."

Ôn Dữ mỉm cười: "Có cần đi đón hai đồ đệ của cô không?"

"Không cần đâu, chắc họ phải ngủ một ngày mới dậy." Tô Tiểu Lạc nói, "Chúng ta đi đón Mị Nương, rồi đi tìm người."

Niệm chú siêu độ rất tốn sức, cộng thêm việc đi tìm chị gái của Mị Nương, nguy hiểm trùng trùng, Tô Tiểu Lạc chưa muốn để họ đối mặt với hiểm nguy như vậy.

Đón Mị Nương xong, Tô Tiểu Lạc cũng đưa cho cô ta một cái bánh bao.

Mị Nương nói: "Cái này ngon thật, lúc tôi về núi, cô nhớ mang cho tôi một túi nhé."

Tô Tiểu Lạc nheo mắt: "Đây là bánh bao nhân thịt, khá đắt đấy."

Mị Nương lấy từ trong áo ra một cục vàng, hỏi: "Bây giờ người ta vẫn nhận vàng chứ? Lúc mới xuống núi tôi định dùng vàng, người kia không những không lấy, còn muốn giở trò đồi bại với tôi."

Tô Tiểu Lạc nhìn cục vàng, bất đắc dĩ lắc đầu: "Cô xinh đẹp như vậy, trên người lại còn mang theo vàng, đây không phải dụ người ta phạm tội sao?"

Mị Nương đưa vàng cho Tô Tiểu Lạc: "Đủ không? Không đủ thì còn."

Tô Tiểu Lạc cũng không khách sáo, bỏ vàng vào túi: "Đủ rồi, nhưng tôi giúp cô tìm chị gái cũng phải trả phí đấy."

Ôn Dữ ngồi phía trước không khỏi bĩu môi, trước mặt anh ấy mà thu tiền của cả hai nhà, Tô Tiểu Lạc đúng là không hề che giấu gì.

Mị Nương gật đầu: "Đương nhiên, đạo lý này tôi hiểu, thứ này tôi nhiều lắm, đưa hết cho cô."

Vừa nói, Mị Nương vừa lấy ra thêm mấy cục vàng, lớn có nhỏ có, đều đặt vào tay Tô Tiểu Lạc.

Tô Tiểu Lạc không khách sáo "nạp" hết: "Được, chuyện tìm chị gái cô cứ giao cho tôi, cô kể rõ cho tôi nghe chuyện đã xảy ra với chị gái cô đi."

*****

Mị Nương và chị gái Ngọc Nương vẫn luôn tu hành trên núi Thanh Sơn, hôm đó Ngọc Nương tẩu hỏa nhập ma khi đang tu luyện, ngất xỉu trên mặt đất. Có một tiều phu đi ngang qua đã cứu chị ấy, đưa về nhà chăm sóc tận tình.

Nhà tiều phu nghèo khó, hắn luôn chăm chỉ học hành, mong một ngày nào đó có thể thi đỗ trạng nguyên, thay đổi hoàn cảnh túng thiếu của gia đình.

Ngọc Nương thấy hắn là người có chí tiến thủ, lại thêm ơn cứu mạng, nên rất biết ơn. Vì vậy, cô ta liền lấy ra một cục vàng lớn tặng cho hắn, để hắn yên tâm thi cử.

Nhưng hắn nào có thực sự muốn thi đỗ trạng nguyên, đối với tứ thư ngũ kinh lại càng mù tịt. Hắn chỉ là vì nhà quá nghèo, ảo tưởng dựa vào con đường khoa cử để đổi đời.

Tiền tài của con người nếu có được bằng cách vất vả, thì chắc chắn mỗi đồng tiền bỏ ra đều sẽ được trân trọng.

Tên tiều phu này có được số vàng dễ dàng, nên hắn đương nhiên không biết quý trọng. Hắn thường xuyên lui tới quán rượu, sòng bạc, chẳng mấy chốc đã tiêu hết sạch.

Thế là hắn nghĩ đủ mọi cách để lừa Ngọc Nương đưa vàng cho mình. Còn Ngọc Nương thì không coi trọng vàng bạc, chỉ một lòng đắm chìm trong cuộc sống tươi đẹp mà hắn vẽ ra.

Cho đến một ngày, hắn tận mắt nhìn thấy dung nhan thật của Ngọc Nương, liền hợp tác với một đạo sĩ đến hang động nơi Ngọc Nương sinh sống, giết hại rất nhiều hồ ly vô tội.

Tên đạo sĩ kia cũng có chút bản lĩnh, Ngọc Nương và Mị Nương đều bị thương phải bỏ chạy. Tên tiều phu và đạo sĩ tìm được kho báu trong hang động rồi chia nhau.

Sau đó, Ngọc Nương dưỡng thương xong, quay lại tìm hắn thì phát hiện hắn sắp kết hôn với một người phụ nữ khác.

Trong cơn thịnh nộ, cô ta đã gây ra sai lầm lớn, tu vi bị tổn hại nghiêm trọng.

Mị Nương thở dài cảm khái: "Nói thật, tôi thực sự không hiểu nổi."

Tô Tiểu Lạc: "Bản chất con người vốn phức tạp hơn cô tưởng tượng."

Mị Nương lắc đầu: "Không phải vậy, ý tôi là tên tiều phu đó vừa xấu xí vừa bất tài vô dụng, thật không hiểu chị tôi thích hắn ở điểm nào."

"..."

Ôn Dữ không khỏi lên tiếng: "Không chỉ chị cô, ngay cả bây giờ cũng có rất nhiều phụ nữ như vậy. Rõ ràng bản thân có điều kiện rất tốt, lại cứ chọn một người không bằng mình. Ngay cả khi bị ngược đãi, cũng không muốn rời đi."

Mị Nương nói: "Tôi sẽ không ngốc như vậy."

Ôn Dữ gật đầu: "Phụ nữ vẫn nên lý trí một chút thì hơn."

Mị Nương bổ sung: "Trừ khi anh ta đẹp trai xuất chúng."

"..."

Ôn Dữ bất đắc dĩ lắc đầu, nói nãy giờ hóa ra cũng như không.

Tô Tiểu Lạc cũng nhận ra, Mị Nương này là một người coi trọng ngoại hình.

Ôn Dữ lái xe theo hướng Tô Tiểu Lạc chỉ, cuối cùng dừng lại ở một ngôi làng.

Con đường dẫn vào làng không dễ đi, họ xuống xe đi bộ. Đi được một đoạn, Mị Nương đã nhìn thấy chị gái mình: "Ngọc Nương!"

Ngọc Nương vừa thấy em gái liền bỏ chạy, Tô Tiểu Lạc rút kiếm gỗ đào ra, kề vào cổ Mị Nương: "Cô còn chạy nữa, tôi sẽ cứa cổ cô ta."

Ngọc Nương thấy vậy đành ngoan ngoãn đi tới, cô ta giận dữ mắng: "Mị Nương, em có ngốc không vậy, sao em không chạy?"

Mị Nương: "Chị, đã năm trăm năm rồi, sao chị vẫn chưa quên hắn ta?"

Ngọc Nương nhíu mày: "Đại Ngưu bây giờ đã khác rồi, lần này anh ấy nhất định sẽ sống tốt với chị."

"Đại Ngưu?" Mị Nương nhíu mày lập lại.

Từ xa đi tới một người đàn ông cao lớn lực lưỡng, thời tiết còn chưa nóng nực mà hắn đã mặc áo ba lỗ màu trắng, để lộ bắp tay cuồn cuộn.

Vạm vỡ như trâu, chắc là đang nói đến người như thế này.

"Ngọc Nương." Hắn cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.

Tô Tiểu Lạc và Ôn Dữ nhìn nhau, ừm, cũng khó trách Mị Nương chê bai, quả thực hơi xấu.

Bình Luận (0)
Comment