Tô Tiểu Lạc đứng bên đường chờ tin tức, có một bà lão đang ăn xin.
Dòng suy nghĩ của cô bay xa, nhiều năm trước sư phụ dẫn cô đi trên đường, cũng gặp một bà lão như vậy.
Bà lão ngã xuống đất không dậy được.
"Cô gái, đỡ tôi dậy với!" Bà lão xin giúp đỡ nhưng sư phụ không hề động đậy. Thấy sư phụ không lại gần, bà lão liền chửi ầm lên: "Cô còn trẻ mà đã ác độc như vậy, đỡ tôi dậy một cái thì chết à?"
Dù bà lão có chửi bới thế nào, sư phụ cũng làm như không nghe thấy.
Tô Tiểu Lạc khó hiểu hỏi: "Sư phụ, sao người không giúp bà ấy?"
"Tiểu Lạc, họa phúc khó lường. Con làm sao biết bà ấy là phúc hay họa?" Vừa dứt lời, ngói trên mái nhà phía trước rơi xuống đất, đúng chỗ bà lão sắp đi qua.
"A!" Tô Tiểu Lạc há hốc mồm.
Bà lão không chửi nữa, ngây người nhìn mảnh ngói, nếu được đỡ dậy, mảnh ngói đó sẽ rơi trúng đầu bà ta.
*****
"Tìm thấy rồi." Ôn Dữ chạy tới nói với Tô Tiểu Lạc, "Lên xe, đi bệnh viện."
Hai người tìm thấy Thời Xuân Mai ở bệnh viện Vệ Thành, Thời Xuân Mai đang bị đồng nghiệp của Ôn Dữ giám sát. Ánh mắt bà ta sợ sệt, rõ ràng là rất sợ cảnh sát.
Hứa Vân Kiệt ho khan, sắc mặt xanh xao, cậu ta hỏi: "Mẹ, bố đâu rồi ạ?"
"Bố con, bố con đi kiếm tiền cho con rồi." Thời Xuân Mai lắp bắp trả lời.
"Vâng." Hứa Vân Kiệt lại ho, những người xung quanh không khỏi nhíu mày.
"Thời Xuân Mai, phiền bà đi theo chúng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến." Ôn Dữ nghiêm nghị nói.
"Đồng chí cảnh sát, tôi chỉ đưa con đến khám bệnh thôi, không phạm pháp gì cả." Thời Xuân Mai hoảng hốt nói.
"Không ai nói bà phạm pháp, chúng tôi phát hiện một thi thể trong cống nước thải. Đặc điểm ngoại hình rất giống chồng bà, mong bà hợp tác điều tra." Ôn Dữ giải thích.
Thời Xuân Mai loạng choạng, suýt ngất xỉu. Lúc này Hứa Vân Kiệt cũng bối rối, cậu ta đỡ lấy Thời Xuân Mai, vô cùng lo lắng.
Thời Xuân Mai đi nhận dạng thi thể, khi nhìn thấy gương mặt Hứa Mạnh Lương, bà ta "bịch" một tiếng quỳ xuống đất.
"Lão Hứa, ông dậy đi. Nếu ông đi rồi, tôi và Vân Kiệt biết sống sao đây. Sao ông lại nhẫn tâm bỏ rơi hai mẹ con chúng tôi, ông bảo sau này tôi sống thế nào?"
Thời Xuân Mai khóc rất đau khổ, ngất đi một lúc. Sau khi tỉnh dây, bà ta lại khóc.
Cảnh sát khuyên can thế nào cũng không được, chỉ đành mặc kệ bà ta, đợi đến khi bà ta khóc đến khan cả giọng, mới hỏi: "Lão Hứa nhà tôi chết như thế nào?"
"Ông ta chết đuối trong cống nước thải."
"Chết đuối? Cống nước thải không sâu, sao có thể chết đuối được?" Thời Xuân Mai không tin.
"Lúc đó có thể ông ta đã uống rượu, nhưng nguyên nhân cụ thể vẫn đang được điều tra, bà ký tên vào đây trước đã, tình hình cụ thể phải đợi điều tra xong mới biết được." Ôn Dữ đưa cho bà ta một tờ khai.
Thời Xuân Mai biết chữ, bà ta viết tên mình vào, cả người ngơ ngẩn.
"Mẹ, rốt cuộc bố gặp chuyện gì vậy?" Vừa nhìn thấy bà ta, Hứa Vân Kiệt đã vội vàng lên tiếng hỏi.
"Cảnh sát cũng không biết." Trong lòng Thời Xuân Mai đã có phán đoán của riêng mình, tối hôm đó trước khi ra ngoài, chồng bà ta từng nói là đi đòi tiền con nhỏ chết tiệt kia. Sao tự dưng lại xảy ra chuyện?
Chắc chắn là con nhỏ đó không muốn đưa tiền, nên mới...
Bệnh của Vân Kiệt vẫn chưa khỏi, chồng bà ta không thể chết một cách vô ích!
Bà ta phải đi tìm Tô Vãn.
Bà ta đang tính toán, thì Tô Viễn đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh.
Năm đó khi đưa con gái đến nhà họ Tô, bà ta còn trẻ, hiện tại tuy những năm này vì đứa con trai nhỏ mà bà ta chịu không ít khổ cực, già đi trông thấy, nhưng vóc dáng cũng không thay đổi nhiều.
Tô Viễn vẫn nhận ra bà ta.
Là bà ta!
"Năm đó là bà đưa Tô Vãn đến nhà chúng tôi, bà là mẹ của cô ta, đúng không?" Tô Viễn lớn tiếng chất vấn.
Thời Xuân Mai giật mình, chuyện này Hứa Mạnh Lương từng dặn bà ta nhất định không được nhận.
Chỉ cần nhận, chuyện bắt cóc giết hại đứa bé gái kia sẽ không thoát tội được. Huống hồ, địa vị của nhà họ Tô không phải tầm thường, giết họ dễ như giết một con kiến.
"Đồng chí này, tôi không biết cậu đang nói gì. Chúng ta mới gặp nhau lần đầu, tôi cũng không quen ai tên Tô Vãn cả."
Hứa Mạnh Lương cũng từng nói, hiện tại Tô Vãn đang bám lấy một đại gia khác để làm con gái. Mọi chuyện đều phải giấu kín, nếu không sẽ không lấy được tiền. Không có tiền thì bệnh của Vân Kiệt không chữa được.
Thấy bà ta không thừa nhận, Tô Viễn cũng biết chỉ dựa vào lời nói của mình thì không thể định tội bà ta, chỉ đành trơ mắt nhìn Thời Xuân Mai dắt Hứa Vân Kiệt ra khỏi đồn cảnh sát.
Ôn Dữ an ủi: "Anh yên tâm, em sẽ tiếp tục theo dõi vụ án này. Sau khi Hứa Mạnh Lương chết, họ không còn nguồn thu nhập. Bệnh của Hứa Vân Kiệt là một cái hố không đáy. Em đoán họ bỏ gần tìm xa, cũng là vì muốn đòi tiền Tô Vãn."
Điều kiện y tế ở Tân Thành tốt hơn Vệ Thành rất nhiều. Nhưng họ từ bỏ nơi đó để đến đây, chỉ có một mục đích duy nhất: đứa con gái bị họ đổi đang ở Vệ Thành. Vừa hay gia đình nhận nuôi con gái bọn họ cũng khá giả, nên mới nảy lòng tham.
Suy đoán này hoàn toàn hợp lý.
"Được, tôi đợi tin cậu." Tô Viễn cũng nghĩ đến điều đó, nhưng nghĩ đến việc bao nhiêu năm nay mọi người trong nhà yêu thương Tô Vãn, kết quả lại yêu thương con gái của kẻ thù, trong lòng anh cảm thấy vô cùng bực bội.
Nếu cô ta là hung thủ làm hại em gái anh, nhất định phải để họ bị pháp luật trừng trị.
"Anh Cả, nói chuyện xong chưa?" Tô Tiểu Lạc đi tới hỏi, cô thực sự hơi đói rồi.
"Ừ." Tô Viễn xoa đầu cô, may mà Tiểu Cửu không giống Tô Vãn, "Về nhà thôi!"
Hai người trở về nhà họ Tô, Tô Viễn rửa tay xong liền bưng cơm nước đến cho Trình Nhã.
Trình Nhã thấy Tô Viễn trở về, không khỏi nói: "Không biết Vãn Vãn bên kia thế nào rồi, đợi ăn cơm xong con cũng đến xem thử, xem có cần giúp gì không."
"Mẹ, đến bây giờ mẹ vẫn còn lo lắng cho nó sao?" Tô Viễn đang bực bội, giọng điệu cũng không tốt lắm. "Eo mẹ bị thương, nó có xuất hiện không?"
"Chẳng phải bố nó bị bệnh sao? Bệnh của mẹ không nặng, không sao đâu." Tuy trong lòng Trình Nhã cũng không vui, nhưng cả đời bà ta chính là như vậy, luôn nghĩ cho người khác. "Nó cũng đáng thương, từ nhỏ đã bị bắt cóc. Bây giờ bố ruột lại bị bệnh, sau này không biết phải làm sao nữa!"
"Mẹ, mẹ cái gì cũng không biết!" Tô Viễn tức giận đến đau đầu.
"Chẳng phải mẹ còn có các con sao?" Trình Nhã an ủi Tô Viễn.
"Mẹ, nó..." Tô Viễn định nói lại thôi, cuối cùng vẫn nuốt lời xuống. Đợi mẹ khỏe lại rồi hãy nói, "Trước tiên đừng quan tâm đến nó nữa, mẹ ăn cơm trước đi."
Trình Nhã đáp "ừ", đứa con nuôi dưỡng mười năm, nói đi là đi, không chút lưu luyến với gia đình này. Cũng không hỏi han gì đến người mẹ nuôi này.
Cũng trách sao đám Tô Viễn lại có ý kiến lớn với Vãn Vãn như vậy.
"Anh Cả, Tô Vãn đến rồi." Nghiêm Chỉ gọi to ở cửa, giọng nói có vẻ không vui.
"Con xem, Vãn Vãn đến rồi kìa." Trình Nhã cười nói, "Chắc là dạo này con bé bận quá, bây giờ mới thu xếp ổn thỏa."
Tô Viễn nhìn Trình Nhã, nhất thời không biết nói gì.
"Có thể nó đến để chuyển hộ khẩu."