Sự thật hôm đó không phức tạp như Ngụy Anh Kiệt nghĩ, Lý Vãn chẳng làm gì cả.
Hôm đó cô ta có việc cần nhờ Hứa Mạnh Lương giúp đỡ, kết quả lại tình cờ thấy có người theo dõi ông ta.
Thế là cô ta chỉ có thể lặng lẽ bám theo.
Hứa Mạnh Lương nôn ọe bên rãnh nước bẩn, người kia đột nhiên xông tới ấn ông ta xuống. Hắn ta cướp tiền rồi bỏ chạy. Lý Vãn vốn định hét lên nhưng lại sợ kinh động đến cảnh sát, đến lúc đó mọi chuyện sẽ hỏng bét.
Hứa Mạnh Lương tỉnh lại, loạng choạng đứng dậy, còn chưa đứng vững thì trượt chân ngã xuống, ông ta vùng vẫy trong cống rãnh, tiếng nước bắn tung tóe, xung quanh chẳng có ai.
Lý Vãn nắm chặt tay, nhìn thấy bọt nước ngày càng nhỏ, ông ta vùng vẫy cũng yếu dần. Khoảnh khắc đó đầu óc cô ta trống rỗng, chỉ cần ông ta chết, sẽ không còn ai có thể uy hiếp cô ta nữa.
Vì vậy, mãi đến khi Hứa Mạnh Lương hoàn toàn không còn động tĩnh, Lý Vãn mới đứng dậy rời đi.
*****
Lý Vãn dùng tiền của Ngụy Anh Kiệt để xoa dịu gia đình Trương Vi, nhà Trương Vi nghèo, họ cần tiền, vì vậy đã viết giấy bãi nại cho Ngụy Anh Kiệt. Có được thứ này, cuối cùng Ngụy Anh Kiệt chỉ bị kết án ba năm.
Khi Tô Đông nói về bản án này, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Nghiêm Chỉ phẫn nộ nói: "Sự lựa chọn của gia đình Trương Vi thật đáng khinh."
Tô Viễn thì rất bình tĩn: "Người chết không thể sống lại, bố mẹ Trương Vi vẫn phải sống tiếp, cho dù Ngụy Anh Kiệt đền tội thì đối với họ cũng chẳng có gì thay đổi. Có được một khoản tiền còn có thể cải thiện cuộc sống."
Nghiêm Chỉ dù sao cũng không thể chấp nhận được: "Đó là con gái của họ, mạng sống của con gái họ đã mất rồi! Có đúng không, Đông Tử?"
Tô Đông là đàn ông, nhìn nhận vấn đề cũng lý trí hơn. Nhưng vợ anh đã lên tiếng, anh đương nhiên đứng về phía Nghiêm Chỉ: "Vợ anh nói đúng."
Chị dâu Vương Thiến thở dài: "Em cũng sắp làm mẹ rồi, dù sao em cũng không thể hiểu được hành vi này."
Tô Chính Quốc mở miệng: "Đây đều là chuyện nhà người ta, người ta lựa chọn thế nào, các cháu có cách gì?"
"Đúng vậy, mỗi người đều có quyền lựa chọn." Tô Tiểu Lạc gật đầu, tán thành quan điểm của ông nội.
Nghiêm Chỉ nói: "Ngày mai chị muốn đến trại trẻ mồ côi phỏng vấn, Tiểu Lạc có muốn đi cùng chị không?"
"Đến trại trẻ mồ côi của chị Bố Y sao?" Tô Tiểu Lạc hỏi.
"Ừm, chính là cái đó. Gần đây thường có một số nhà hảo tâm quyên góp tiền và vật tư cho tòa soạn, chị mang đến đó." Nghiêm Chỉ nói.
"Được, vậy em đi giúp." Tô Tiểu Lạc đồng ý.
"Đúng rồi, thằng Sáu đi đâu rồi?" Tô Chính Quốc đột nhiên hỏi.
"Anh ấy à, chắc anh ấy có việc!" Tô Tiểu Lạc cười nói, hôm nay là ngày chị Phó Nhiễm trở về, chắc là đi gặp mặt người ta rồi.
Cũng đến lúc nên ra mắt gia đình rồi!
*****
Tô Hòa rất xui xẻo, anh vui mừng đi gặp Phó Nhiễm, không ngờ lại giẫm phải vũng bùn, bắn bẩn cả ống quần. Anh đang lau chùi bên đường, tình cờ thấy bông hoa ven đường rất đẹp. Tay ngứa ngáy liền hái một bông. Kết quả đúng lúc bị các bà ở Tổ Dân Phố nhìn thấy, không chỉ bị phạt tiền mà còn bị giáo dục một trận.
Nhưng vừa nghĩ đến việc sắp gặp được Phó Nhiễm, mây đen trong lòng liền tan biến hết.
Mắt phải của anh cứ giật liên hồi, lúc ra khỏi cửa nhóc con Tiểu Cửu còn cười với anh. Không biết còn gặp phải chuyện xui xẻo gì nữa đây.
Nhưng dù gặp phải khó khăn gì, cũng không thể ngăn cản anh đi gặp Phó Nhiễm.
Phó Nhiễm cùng mọi người đi xe trở về đến đoàn văn công.
Hai người đã nửa tháng không gặp nhau, Tô Hòa rất nhớ cô. Vừa nhìn thấy bóng dáng của Phó Nhiễm, liền lớn tiếng gọi: "Phó Nhiễm, Phó Nhiễm."
Phó Nhiễm đứng đó nhìn Tô Hoà, yên tĩnh như một đóa hoa nhỏ trên núi cao. Tô Hòa vội vàng chạy tới, mặc kệ sự phản đối của Phó Nhiễm, ôm cô lên vui vẻ xoay mấy vòng.
"Phó Nhiễm, có nhớ anh không?"
Phó Nhiễm cứ liếc mắt ra hiệu với anh, nhưng Tô Hòa lại coi như không thấy, vẫn đang hưng phấn: "Nhớ em muốn chết."
"Mau thả em xuống." Phó Nhiễm vỗ vai Tô Hoà, vùng vẫy nói.
"Em ngại à?" Tô Hòa cười lớn sảng khoái, vẫn không ngừng xoay người.
"Mẹ...., mẹ em ở đây." Phó Nhiễm hoảng hốt lên tiếng.
Tô Hòa không nghe rõ, xoay đến hơi choáng váng, vội vàng dừng lại,hỏi: "Em nói gì?"
Phó Nhiễm vén tóc, nhìn anh nói: "Mẹ em!"
"A, mẹ em?" Tô Hòa nhìn sang bên cạnh, Trịnh Bảo Trân chẳng phải đang đứng đó với dì Trương sao, trong lúc vội vàng anh buông tay, ngượng ngùng gọi một tiếng, "Mẹ!"
Trịnh Bảo Trân day trán thở dài.
Phó Nhiễm kéo Tô Hòa một cái: "Anh đừng có gọi bừa!"
Tô Hòa luống cuống tay chân, nhất thời không biết làm gì.
"Dì Trương, chúng ta về nhà trước." Trịnh Bảo Trân lạnh mặt nói.
Dì Trương cười: "Được, Phó Nhiễm, Tô Hòa hai người cũng đi theo đi."
Dì Trương rất vui mừng, đã bao nhiêu năm rồi, đôi trẻ này cuối cùng tuổi cũng coi như là chờ đến mây tan thấy trăng sáng.
Không biết chuyện này xảy ra từ lúc nào, giấu cũng rất kỹ.
Mấy ngày nay dì Trương vẫn luôn cùng Trịnh Bảo Trân đến trại trẻ mồ côi giúp đỡ A Bố Y. Bận rộn lu bù, dường như sức khỏe của Trịnh Bảo Trân cũng tốt hơn, tâm trạng cũng khá hơn. Nghe nói hôm nay Phó Nhiễm về, liền cùng dì Trương đến đón con gái, không ngờ lại thấy cảnh này.
Tô Hòa lo lắng đi theo phía sau. Trong lòng Phó Nhiễm cũng có chút bất an, không biết lát nữa mẹ sẽ nói gì với họ.
Về đến nhà họ Phó.
Phó Thiếu Đình cũng ở đó, anh liếc nhìn Tô Hòa và Phó Nhiễm như thể đã làm sai chuyện. Rồi nhìn sắc mặt của Trịnh Bảo Trân, trong lòng đại khái đã biết chuyện gì đang xảy ra.
"Hai đứa lên đây cho mẹ." Trịnh Bảo Trân lạnh giọng nói.
Tô Hòa nhìn Phó Thiếu Đình cầu cứu: "Anh Thiếu Đình, anh giúp em nói đỡ vài câu."
Phó Thiếu Đình vỗ vai Tô Hoa: "Chuyện của mình, cuối cùng cũng phải tự mình đối mặt."
Tô Hòa giống như quả cà bị sương muối, lập tức ỉu xìu.
Phó Thiếu Đình nói tiếp: "Nếu cậu có quyết tâm cưới em gái tôi, thì đừng có cái vẻ nhát gan này."
Tô Hòa lập tức ưỡn thẳng lưng: "Em nhất định sẽ cưới cô ấy."
Lên lầu, Trịnh Bảo Trân ngồi trên ghế sô pha không nói lời, dường như đang suy nghĩ xem nên mở lời như thế nào. Dì Trương đi pha một ấm trà, rót cho mỗi người một ly.
Hơi nước lượn lờ trong căn phòng im lặng, càng làm không khí thêm căng thẳng.
Tô Hòa nắm chặt tay, một vẻ mặt thấy chết không sờn đứng dậy, mở miệng nói: "Mẹ, từ nhỏ con đã thích Phó Nhiễm. Thích rất nhiều năm rồi, con muốn cưới cô ấy. Con biết con chưa đủ ưu tú, nhưng con sẽ vì Phó Nhiễm mà nỗ lực để cô ấy hạnh phúc! Mong mẹ tác thành!"
Vậy là đã gọi mẹ rồi? Phó Thiếu Đình mím môi.
Phó Nhiễm cũng đứng dậy theo, nắm tay Tô Hòa lấy hết can đảm nói: "Mẹ, con cũng giống như Tô Hòa. Anh ấy từ nhỏ đã bắt đầu bảo vệ con, con tin anh ấy sẽ bảo vệ con cả đời. Mong mẹ đừng trách chúng con, tác thành cho chúng con."
Trịnh Bảo Trân nhìn con gái mình, chuyện xảy ra ngay trước mắt bà, vậy mà bà lại không hề phát hiện ra.
Bà làm mẹ thật là thất bại!
Tô Hòa, cậu ta thật sự đáng tin cậy sao? Phó Nhiễm thật sự sẽ không hối hận sao?