Tô Tiểu Lạc và Ôn Dữ đi theo lão Triệu đến mương nước, lúc này mương nước vẫn còn đóng băng, tuy là khe núi, nhưng thượng nguồn có sông chảy qua. Thỉnh thoảng trong mương cũng có cá. Trên mặt mương còn có một số lỗ thủng trên băng, đều là để bắt cá.
Nhưng đúng hôm Tô Bình đến mương nước, thôn Bắc Hồng có tổ chức biểu diễn văn nghệ, mọi người đều đi xem biểu diễn nên không có ai đến đây.
Trong lời khai của Tô Bình có nói, anh ta từng nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo bông đỏ. Nhưng lão Triệu và những người khác đã tìm khắp thôn Bắc Hồng, cũng không tìm thấy người mà anh ta nói.
Vì vậy, việc tìm kiếm nhân chứng này là vô cùng quan trọng.
Đúng lúc này, có hai người đang đi tới từ ха.
"Tiểu Cửu."
"Anh Sáu?" Tô Tiểu Lạc có chút bất ngờ, vẫy tay với Tô Hoà, "Sao anh lại đến đây?"
"Ôn Đình có ở đây không?" Tô Hòa lo lắng hỏi.
"Em gái tôi không có ở đây!" Ôn Dữ ngẩng đầu lên trả lời, trong lòng có một dự cảm chẳng lành.
"Hôm đó hai người vừa đi, cô ta liền đi theo, chúng tôi sợ cô ta đến tìm hai người, nên vội vàng đến xem sao." Tô Hòa cau mày khó hiểu. Nếu không đến đây, vậy thì đã đi đâu?
Tô Tiểu Lạc bấm ngón tay tính toán: "Gần đây vận may của cô ta bị người ta mượn mất rồi, đang là lúc xui xẻo mà còn dám chạy lung tung."
Ôn Dữ và Tô Hòa không nói gì nữa, yên lặng chờ đợi kết quả của Tô Tiểu Lạc.
Tô Tiểu Lac nhíu mày: "Cô ta đang ở hướng Tây Nam, hiện tại đang gặp nguy hiểm."
"Hướng Tây Nam, chẳng phải là thôn Trường Lư sao? Thôn đó còn nghèo hơn cả thôn chúng tôi, cô ấy đến đó làm gì?" Lão Triệu nghi ngờ hỏi.
Nghèo.
Nghe thấy từ này, Ôn Dữ lập tức căng thẳng. Người nghèo khổ, chuyện gì cũng có thể làm ra được. Ôn Đình mới mười chín tuổi, con gái ở độ tuổi này, lỡ như rơi vào tay kẻ xấu...
Ôn Dữ đột nhiên sợ hãi, sắc mặt tái nhợt cầu xin: "Tiểu Lạc, xin cô hãy giúp tôi tìm em ấy."
Tô Tiểu Lạc bất đắc dĩ nói: "Đi thôi!"
Vốn dĩ Ôn Đình không nên gặp phải kiếp nạn này, nhưng vận may của cô ta đã bị người khác mượn mất nên mới gặp phải tai họa này. Nếu thật sự xảy ra chuyện, vận mệnh của những người khác cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Lão Triệu lái xe trượt tuyết chở ba người đến thôn bên cạnh. Vừa đi được một đoạn, đã nhận ra môi trường xung quanh khác hẳn. Những ngôi nhà trong thôn này đa số đều là nhà đất. Không chỉ là nhà đất, mà còn đặc biệt cũ nát.
Theo lời lão Triệu, thôn này không có nhiều người ở. Đất đai ở đây cũng không thích hợp để trồng trọt, thu hoạch kém.
Nhà nào nhà nấy đều cách xa nhau không liền kề. Nếu có người ở đây làm chuyện phạm pháp, chắc chắn là rất thuận lợi.
"Thôn này không có đồn cảnh sát sao?" Ôn Dữ hỏi.
"Không có, nơi này hẻo lánh, ai mà muốn đến chứ?" Lão Triệu bất đắc dĩ nói: "Mấy người ở đồn chúng tôi cũng là khó khăn lắm mới được điều đến. Mấy thôn lân cận có việc gì cũng tìm đến chúng tôi, chúng tôi cũng quản lý."
"Dừng lại." Tô Tiểu Lạc bảo lão Triệu dừng lại.
"Huuu!" Lão Triệu vừa hô, vừa kéo dây cương chặt hơn, cho đến khi con ngựa dừng bước.
"Sao vậy?" Ôn Dữ hỏi.
Tô Tiểu Lạc nhặt một cành cây dưới đất lên, vẽ ngoằn ngoèo trên mặt đất, cuối cùng ném cành cây lên không trung. Cành cây chỉ về phía một ngôi nhà cách đó khoảng năm trăm mét. Xung quanh ngôi nhà toàn là cây cối, chỉ có ngôi nhà này là bằng gạch ngói.
"Chú Triệu, đó là nhà ai vậy?"
"Bên đó là nhà Vương Thiết Trụ, tên này có đầu óc, chạy xe vận tải ở Giai Mộc Tư, kiếm được tiền thì về sửa sang lại nhà cửa. Chỉ là tên này không đứng đắn, phụ nữ bên cạnh thay đổi liên tục." Lão Triệu rất thích buôn chuyện, những chuyện này ông ấy đều biết.
"Chính là người đó." Tô Tiểu Lạc chỉ vào ngôi nhà bên kia nói.
"Là cái gì?" Lão Triệu vẫn chưa hiểu ra.
"Nếu cháu đoán không sai, gã chắc là kiếm lợi bằng cách buôn bán người." Tô Tiểu Lạc nói.
"Buôn bán người?" Lão Triệu ngây người, cảm thấy khó tin.
*****
Trong căn nhà tối tăm, Ôn Đình vất vả lắm mới ngủ được, lại bị Ngô Liên đánh thức. Cơ thể Ngô Liên run lẩy bẩy, miệng sùi bọt mép.
"Ngô Liên, cô sao vậy?" Ôn Đình sợ hãi, "Cô đừng dọa tôi."
Ngô Liên không để ý đến cô ta, dường như đã mất đi ý thức.
Ôn Đình chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này, Ngô Liên là một người xa lạ, nhưng lại là người duy nhất có thể mang lại cho cô ta cảm giác an toàn. Cô ta lấy hết can đảm liên tục đập cửa, hét lớn: "Cứu mạng, mau cứu cô ấy với, cô ấy sắp chết rồi."
Chẳng mấy chốc, cửa mở ra.
Vương Thiết Trụ trực tiếp túm tóc cô ta, xách lên mắng: "Mày kêu la cái gì? Lão tử đang ăn cơm! Muốn ăn đòn phải không?"
"Anh mau cứu cô ấy với, cô ấy không ổn rồi." Ôn Đình khóc lóc cầu xin.
"Mẹ kiếp! Đã bảo đừng kêu nữa mà." Vương Thiết Trụ túm tóc cô ta đập mạnh vào cửa. Đôi mắt đầy sao của Ôn Đình chưa kịp phản ứng thì gã lại tát thêm một cái.
Cô ta ngã xuống đất, lại bị đá thêm mấy cái.
Bụng đau quá. Ngũ tạng lục phủ như bị xáo trộn, cô ta cuộn tròn người lại. Trước mắt đột nhiên xuất hiện ảo giác.
Mẹ Ôn cười nói với cô ta: "Đình Đình, cuối cùng con cũng về rồi, mẹ làm món cá cay Tứ Xuyên con thích nhất đấy, mau lại ăn thử xem."
Ôn Dữ xoa đầu cô ta nói: "Không nghe lời, lại chạy lung tung, lần sau còn dám nữa không?"
Không dám nữa. Cô ta không dám nữa rồi. Cô ta muốn về nhà.
Anh trai. Mẹ.
Cô ta muốn về nhà.
"Anh, để em chơi với con nhỏ này nhé?" Một tên khác cười dâm đãng hỏi.
"Nhanh lên, đám người kia hủy giao dịch rồi. Chờ tối nay tìm chỗ chôn hai con nhỏ này đi." Ánh mắt Vương Thiết Trụ hung dữ nói.
"Được." Tên đàn em vui vẻ kéo Ôn Đình sang một bên, bàn tay thô ráp sờ lên mặt cô ta: "Da con nhỏ này thật mịn màng, chưa từng gặp bao giờ!
Hắn ta giật quần áo của Ôn Đình ra, Ôn Đình lập tức tỉnh táo lại, liều mạng giữ chặt quần áo không để gã đạt được mục đích.
"Các người tha cho tôi, nhà tôi có tiền, tôi có thể bảo bố mẹ tôi đưa tiền cho các người."
Ôn Đình cầu xin.
"Bọn tao không thiếu tiền." Tên đàn em cười khẩy, "Bọn tao chỉ thiếu phụ nữ."
"Anh trai tôi là cảnh sát, nếu các người dám động vào tôi, anh ấy sẽ không tha cho các người đâu." Ôn Đình hét lớn.
"Em gái của cảnh sát, càng kí.ch th.ích đấy!" Tên đàn em càng nói càng hưng phấn.
Ôn Đình không ngờ bọn chúng lại không sợ như vậy. Cô ta tuyệt vọng nhắm mắt lại. Cô ta không dũng cảm như Ngô Liên, cô ta rất sợ hãi. Cô ta không thể kiên trì chờ anh trai đến, cô ta không muốn sống nữa.
"Sao không kêu nữa rồi?" Tên đàn em nắm tóc Ôn Đình, châm một điếu thuốc, tàn thuốc rơi xuống da Ôn Đình, khiến cô ta hét lên.
"Hahaha, mày biết chơi đấy." Vương Thiết Trụ cười phá lên.
Đúng lúc này, cánh cửa lớn đột nhiên bị tông ra.
"Dừng tay!"
Gió lạnh ùa vào, mấy bóng người xuất hiện ở cửa. Vương Thiết Trụ thấy là lão Triệu, đứng dậy định đi lấy khẩu súng săn dựng ở góc tường. Nhưng rõ ràng đã không còn kịp nữa, Ôn Dữ nhanh hơn một bước khống chế gã ta.
Tô Hòa cũng giữ chặt tên còn lại.
Tô Tiểu Lạc bước tới, Ôn Đình quần áo xộc xệch, cô cởi chiếc áo khoác quân đội của mình ra choàng lên người cô ta.
Mắt Ôn Đình sưng húp chỉ còn một khe hở, cô ta chỉ nhìn thấy khuôn mặt của Tô Tiểu Lạc, trong lòng xúc động.
Tô Tiểu Lạc bước nhanh vào trong, sơ cứu cho Ngô Liên.