Tô Tiểu Lạc chỉ ló đầu ra, lúng túng nói: "Anh có gì thì từ từ nói."
Đang yên đang lành tự nhiên quỳ xuống là sao? Đáng sợ thật đấy.
Tô Bình khóc lóc thảm thiết, sau khi nghe tin Ôn Đình gặp chuyện, anh ta đã nghĩ đủ mọi chuyện. Nếu Ôn Đình chết, anh ta cũng không muốn sống nữa. Khoảng thời gian ở trong tù, anh ta chưa bao giờ cảm thấy ngày tháng lại dài đằng đẵng như vậy. Anh ta ngày đêm cầu nguyện, chỉ cần có thể cứu Ôn Đình ra ngoài, anh ta làm gì cũng được.
Anh ta không ngờ rằng, cuối cùng người cứu Ôn Đình lại là Tô Tiểu Lạc. Người mà anh ta ít coi trọng nhất, lại cứu người quan trọng nhất đối với anh ta.
"Tiểu Lạc, cảm ơn em, nếu không anh thật sự không biết phải làm sao nữa."
Tô Hòa nhìn anh ta với vẻ ghét bỏ: "Em là đàn ông, khóc lóc như vậy ra thể thống gì? Mau đứng dậy đi."
Làm gì có chuyện anh trai quỳ xuống trước mặt em gái. Cũng không sợ giảm thọ của Tiểu Cửu. Thật là không hiểu chuyện.
Tô Hòa thầm bĩu môi.
Tô Bình thật sự quá mệt mỏi, mấy ngày nay không được nghỉ ngơi đàng hoàng. Đặc biệt là sau khi nghe tin Ôn Đình xảy ra chuyện, gần như thức trắng đêm.
Anh ta nằm sấp trên mặt đất, vậy mà ngủ thiếp đi.
Tô Chính Quốc và Tô Đông đi đến, liền nhìn thấy cảnh tượng này. Tô Chính Quốc khó hiểu hỏi: "Nhóc con, đây là sao vậy?"
Tô Tiểu Lạc bất đắc dĩ nói: "Chắc là mấy ngày nay anh ấy bị k.ích th.ích, tinh thần có chút không bình thường."
"..."
Tô Chính Quốc nói với hai đứa cháu trao: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, đỡ thằng Bảy lên giường nghỉ ngơi đi."
Tô Đông và Tô Hòa vội vàng đỡ Tô Bình dậy, đưa đến phòng bệnh bên cạnh.
Tô Chính Quốc an ủi: "Đình Đình, cháu đừng để ý, mấy ngày nay thằng Bảy đúng là không ngủ ngon, đã lâu rồi không được ngủ một giấc yên ổn. Cháu cũng vậy, nghỉ ngơi cho nhiều vào."
Ôn Đình gật đầu. Không chỉ Tô Bình, cô ta cũng đã lâu không được nghỉ ngơi rồi.
Thật tốt khi nhìn thấy bọn họ!
Cô ta lại liếc nhìn Tô Tiểu Lạc, sau đó mới nhắm mắt lại.
Tô Chính Quốc lúc này mới cẩn thận quan sát Tô Tiểu Lạc, quan tâm hỏi: "Có lạnh không?"
"Không lạnh ạ, cháu mặc rất ấm." Tô Tiểu Lạc cười nói.
"Hắt xì!" Tô Hòa đúng lúc hắt hơi một cái.
Tô Chính Quốc nhíu mày, hạ giọng trách: "Tiểu Cửu còn biết mặc ấm, cháu bao nhiêu tuổi rồi, sao không thể khiến người ta bớt lo lắng một chút chứ?"
"???" Tô Hòa nói với vẻ tủi thân: "Ông nội, khi biết tình hình bên này, cháu lập tức đến ngay, lấy đâu ra thời gian để mặc thêm áo ấm. Ông không thương cháu trai của ông cũng được, còn nói vậy nữa."
"Coi như cháu có công." Tô Chính Quốc giãn mày ra, nói: "Còn không mau đi mua quần áo."
Tô Tiểu Lạc cười: "Ông nội, anh Sáu thật sự đã giúp đỡ rất nhiều. Bây giờ cháu đi mua áo khoác quân đội cùng anh ấy, tiện thể mua thêm ít thuốc."
"Có chúng ta ở đây, dù sao cũng không còn chuyện gì nữa, cháu xem muốn ăn gì chơi gì, ông đều thanh toán cho cháu." Tô Chính Quốc nói với vẻ cưng chiều.
Khóe miệng Tô Hòa giật giật, đây chính là ông nội của anh, sống đến từng tuổi này, cuối cùng anh cũng biết mình không được yêu quý đến mức nào. Nhưng ai bảo Tiểu Cửu là em gái của anh chứ. Cưng chiều em ấy một chút cũng là chuyện nên làm: "Anh Sáu cũng mua cho em."
"Ông nội tốt, anh Sáu cũng tốt." Tô Tiểu Lạc cười rạng rỡ, tuy cô không thiếu tiền, nhưng cảm giác được cưng chiều thật sự rất tốt.
Tô Đông lúc này mới phản ứng lại: "Anh cũng thanh toán cho em."
Tô Tiểu Lạc cười hì hì, ngoan ngoãn đáp lại: "Cảm ơn anh Hai, vậy em không khách sáo nữa."
Tô Đông hắng giọng, bất đắc dĩ nói: "Cũng phải tiết chế một chút, anh Hai còn có gia đình phải nuôi."
"Hahaha." Tô Tiểu Lạc không nhịn được cười.
"Anh Hai, anh xem anh kìa." Tô Hòa cười trêu chọc.
Tô Đông nhíu mày cảnh báo: "Em Sáu, đợi đến khi em kết hôn, anh xem em còn cười được không."
Tô Hòa khựng lại, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Kết hôn tại sao lại không cười? Ồ, em phải đi nói với chị dâu, anh..."
"Em muốn ăn đòn phải không?" Tô Đông nghe nói Tô Hoà muốn mách lẻo, lập tức sốt sắng.
"Thôi nào! Hai đứa là trẻ con sao?" Tô Chính Quốc cũng hết cách với họ, "Mau đi mua đồ cùng Tiểu Lạc đi."
"Hả? Không phải đi mua quần áo cùng cháu sao?" Tô Hòa nhíu mày.
"Của cháu là mua ké." Tô Chính Quốc quăng lại một câu.
Tô Hoà: "..."
Tô Tiểu Lạc che miệng cười trộm, kéo áo Tô Hoà: "Anh Sáu, đi thôi!"
Ra khỏi cửa, Tô Hòa ngẩng đầu nhìn trời, cảm thán: "Trước đây anh đã biết mình không được yêu quý, bây giờ càng cảm nhận rõ hơn."
Tô Tiểu Lạc dựa vào anh ấy, nói: "Tiểu Cửu thương anh, Tiểu Cửu mua quần áo cho anh. Muốn ăn gì, Tiểu Cửu mua cho anh."
Tô Hòa xoa đầu cô, mỉm cười: "May mà anh có một cô em gái tốt."
Hai người đi đến một cửa hàng bách hóa, hàng hóa ở đây tuy phong phú hơn ở trong thôn, nhưng so với Vệ Thành vẫn kém hơn nhiều.
Họ đi thẳng đến chỗ bán quần áo, mua cho Tô Hòa một chiếc áo khoác bông dày. Hai người quấn mình như hai cái bánh chưng, đi đường cũng hơi bất tiện.
"Đi đâu chơi bây giờ?" Tô Hòa hỏi.
"Nấm khô ở đây rất ngon, chúng ta mua một ít mang về." Tô Tiểu Lạc nói.
"Chúng ta còn ở lại đây một thời gian nữa! Bây giờ em mua rồi để đâu, mấy thứ ăn uống này chi bằng đợi sắp về rồi hãy mua." Tô Hòa đề nghị.
"Không được, bỏ lỡ cơ hội này thì không còn nữa đâu. Hơn nữa em đã có chỗ để, không cần anh phải lo." Tô Tiểu Lạc cười hì hì, hoàn toàn không để ý đến sự ngăn cản của Tô Hòa, nhất quyết mua mấy cân nấm.
Số nấm này đều là do nhà này tự hái rồi phơi khô mang ra bán, vốn dĩ đồ trên núi không đáng giá bao nhiêu tiền, nhà nào cũng dự trữ một ít. Trời lạnh như vậy, dù không bán được nhưng bà cụ cũng phải ngồi canh ở đây.
Tô Tiểu Lạc mua hết sạch, bà cụ vô cùng vui mừng, còn bớt cho một ít tiền.
Mua xong nấm, Tô Tiểu Lạc lại mua thêm một ít kẹo đường định làm quà cho hai đứa nhỏ. Tay nghề của ông cụ bán kẹo rất tốt, nặn kẹo đường rất đẹp. Đặc biệt là mười hai con giáp làm đẹp nhất. Tô Tiểu Lạc mua luôn mười hai con, Tô Hòa lúc này mới nhận ra, đây nào phải là mua đồ, rõ ràng là đến nhập hàng.
Tô Hòa đi dạo cùng Tô Tiểu Lạc thêm một lúc nữa, thật sự không còn gì để xem mới định quay về.
"Anh Sáu, anh không mua quà cho chị Phó Nhiễm sao?" Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi.
"Đương nhiên là đã mua rồi, cô ấy thường xuyên đi biểu diễn ở bên ngoài, hay bị mất ngủ. Anh mua cho cô ấy một củ nhân sâm, để cô ấy pha nước uống." Tô Hòa nhìn hai tay cô trống trơn, không khỏi hỏi: "Đồ em mua đâu?"
"Bí mật." Tô Tiểu Lạc không chịu nói, Tô Hòa cũng không hỏi thêm nữa, dù sao Tiểu Lạc cũng có rất nhiều bí mật.
Hai người họ vừa đi khỏi, liền có người xuất hiện ở vị trí họ vừa đứng.
Phó Thiếu Đình khẽ nheo mắt, vừa rồi hình như anh nhìn thấy cô. Nhưng sao cô lại xuất hiện ở đây?
Là nhìn nhầm sao?
"Thiếu Đình, hắn ta lại chạy thoát rồi." Đường Tiểu Thiên chạy tới nói.
"Tìm tiếp, trên người hắn ta có bom, bảo mọi người cẩn thận, ưu tiên sự an toàn của người dân." Phó Thiếu Đình bình tĩnh dặn dò.
"Vâng." Đường Tiểu Thiên lập tức truyền đạt lại lời này.
Lần này họ đến đây là để đón một nhân vật quan trọng, không ngờ lại đón phải một kẻ giả mạo. Tài liệu trong tay người thật có giá trị đặc biệt cao, nếu rơi vào tay kẻ địch, quốc gia sẽ chịu tổn thất vô cùng lớn.