Tô Tiểu Lạc quả thật đã triệu hồi một hồn ma.
Đó là một nữ sinh trung học mặc đồng phục trường Dương Hoa, đôi mắt nhìn ra cửa. Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn bước vào, đeo kính gọng vàng trông rất nho nhã.
Ánh mắt anh ta dừng lại trên người Tô Tiểu Lạc, đôi mắt đào hoa sau cặp kính khẽ nheo lại.
Còn hồn ma nữ sinh kia thì nhe răng trợn mắt, muốn lao tới. Tô Tiểu Lạc chỉ khẽ động ngón tay, cô ta đã bị trói chặt tại chỗ không thể nhúc nhích.
Tô Tiểu Lạc chỉ vào tờ đề thi trên bàn.
Hồn ma nữ sinh bất đắc dĩ phải đến trước mặt Tô Tiểu Lạc, đọc đáp án cho cô.
Tô Tiểu Lạc chậm rãi viết xong, khi viết xong nét cuối cùng, đầu bút cong lên, để lại một bông hoa mai trên đó.
Cô vươn vai hỏi: "Bài thi đơn giản như vậy, chẳng lẽ các người vẫn chưa làm xong à?"
Tô Vãn chậm hơn Tô Tiểu Lạc một bước, cũng chỉ vừa mới đặt bút viết.
Ôn Đình không phục nói: "Chúng tôi đều phải suy nghĩ mới ra được đáp án, không giống như ai kia, chỉ biết dựa vào may mắn!"
"Cô nói sai rồi, cô đoán mò là đoán mò, tôi đây không phải." Tô Tiểu Lạc liếc nhìn cô ta, "Người khác suy nghĩ có thể là thật sự suy nghĩ, còn cô thì đừng có giả vờ nữa."
"Tô Tiểu Lạc, đừng cứng miệng, tôi muốn xem cô được bao nhiêu điểm!" Ôn Đình tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Ban đầu, Ôn Đình không tự tin vào bản thân, chỉ tin tưởng tuyệt đối vào Tô Vãn. Nhưng cách làm bài của Tô Tiểu Lạc khiến cô ta cảm thấy lo lắng của mình là thừa thãi.
"Em học sinh này, để thầy xem bài thi của em nhé." Thầy giáo trẻ lịch sự nói, ánh mắt chăm chú nhìn Tô Tiểu Lạc.
Tô Tiểu Lạc ngẩng mặt lên, mỉm cười ngọt ngào: "Vâng ạ, cảm ơn thầy."
"Hồ ly tinh!" Ôn Đình thầm mắng.
Thầy giáo trẻ tên là Trình Phong, là giáo viên được yêu thích nhất trường. Dạy môn Văn, trên người toát ra khí chất nho nhã của một công tử.
Tiết học của anh ta cũng là tiết học mà các nữ sinh yêu thích nhất, thành tích môn Văn cũng đặc biệt xuất sắc.
"Các cậu có nghe nói chưa? Có một bạn học lớp 11A3 tỏ tình với thầy Trình bị từ chối, la hét đòi nhảy lầu, sau khi được cứu thì ngày nào cũng nhốt mình trong nhà."
"Ai bảo thầy Trình đẹp trai như vậy, người lại tốt như thế."
"Thật không biết cô gái nào mới có thể trở thành vợ thầy."
Tiếng bàn tán của mọi người vọng vào.
Tô Tiểu Lạc nhìn sang một bên, nơi đó có một hồn ma nữ đang tràn đầy oán hận.
Trình Phong nhìn chằm chằm vào chữ cuối cùng của bài văn, cuối bài có một bông hoa mai.
"Thầy ơi, bài thi của em có gì không ổn ạ?" Tô Tiểu Lạc mỉm cười hỏi.
"Không, không có, em làm rất tốt." Trình Phong hoàn hồn, ngón tay thon dài đẩy gọng kính, "Phần trắc nghiệm của em đều đúng, bài văn cũng viết rất hay và chỉnh chu."
"Cái gì? Không thể nào!" Ôn Đình vẫn chưa làm xong bài thi liền bước tới, giật lấy tờ giấy trong tay Trình Phong, lẩm bẩm, "Chuyện này tuyệt đối không thể nào! Thầy hiệu trưởng, thầy xem cô ta làm bài kìa!"
Sự ngờ vực của Ôn Đình khiến Trình Phong nhíu mày.
Hiệu trưởng Dương Chấn Hoa nhận lấy bài thi, đặc biệt là khi nhìn thấy bài văn ở phía sau, ông ấy liền khen ngợi những điểm đặc sắc: "Lão Tô, ông thật là rảnh rỗi sinh nông nổi, đến đây trêu chọc tôi. Cháu gái ông chưa từng đi học sao? Đây chẳng phải là Văn Khúc tinh hạ phàm sao!"
Tô Chính Quốc cũng rất bất ngờ, ông cười ha hả nói: "Học hành của nhà họ Tô chúng tôi sao có thể kém được? Hồi nhỏ tôi học rất giỏi, đây là di truyền rồi."
"Ông thì..." Hiệu trưởng Dương Chấn Hoa cùng lớn lên với Tô Chính Quốc, làm sao mà không biết lai lịch của ông, "Lúc trẻ ông thông minh thì đúng là thông minh, nhưng ba ngày hai bữa trốn học chẳng phải là ông sao? Nếu không phải sau này chiến tranh xảy ra, ông cũng chẳng thi đậu đại học."
"Phải đấy!" Tô Chính Quốc không khỏi cảm thán, "Mỗi khi tôi sắp kiên trì không nổi, ký ức về cuộc sống học đường lại hiện lên trong đầu, nhất định không thể để cho hậu bối của chúng ta giẫm lên vết xe đổ."
Hiệu trưởng Dương Chấn Hoa cũng nghiêm mặt, năm đó bạn học cùng nhau ra chiến trường, chẳng mấy ai trở về.
"Hôm nào đó, nhất định phải gọi bạn cũ cùng nhau tụ tập."
Thấy hiệu trưởng và thầy Trình Phong đều hết lời khen ngợi bài thi của Tô Tiểu Lạc, những người khác cùng đến thi đều ngồi không yên.
Ánh mắt kia như muốn xé xác Ôn Đình.
Nói là chưa từng đọc sách cơ mà?
Hiệu trưởng Dương Chấn Hoa cũng không quên bọn họ: "Các em cũng nộp bài thi lên đây đi!"
Những người này không tình nguyện nộp lên.
Tô Vãn ngồi tại chỗ, hai nắm tay siết chặt, móng tay cắm vào thịt mà không hề hay biết.
Cô ta miệt mài đèn sách, mà Tô Tiểu Lạc dùng cách làm bài thi hoang đường như vậy, lại có thể làm đúng hết.
Quả thực là một trò cười.
"Tô Vãn, của cậu đâu?" Ôn Đình đi tới, "Mau đưa bài thi cho hiệu trưởng, cậu nhất định giỏi hơn cô ta!"
Thấy Tô Vãn không nhúc nhích, Ôn Đình tự mình cầm bài thi lên.
Dương Chấn Hoa xem bài thi của Tô Vãn, liên tục gật đầu: "Tô Vãn làm không tệ, nhưng mà câu hỏi trắc nghiệm sai một câu."
"Câu hỏi trắc nghiệm sai một câu!"
"Sao có thể, có phải là Tô Vãn đúng, đáp án của mọi người sai không?" Ôn Đình không cam lòng hỏi.
(Con này thật sự không có não mọi người ạ!)
"Em cần gọi tất cả giáo viên trong trường đến để làm một buổi hội thảo sao?" Sắc mặt Dương Chấn Hoa trở nên khó coi, "Xem ra thầy nên tranh thủ thời gian đến nhà em làm một buổi thăm nhà."
Sắc mặt Ôn Đình lập tức thay đổi.
"Đã đánh cược thì phải chịu thua, chư vị xin hãy bắt đầu màn biểu diễn của mình đi!" Tô Tiểu Lạc khoanh tay, ung dung nhìn bọn họ.
Trên sân thể dục, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng hô "Tôi là đồ bỏ đi".
Dương Chấn Hoa muốn ôn chuyện với Tô Chính Quốc, Tô Tiểu Lạc liền ngồi trên sân thể dục vừa uống sữa vừa xem bọn họ chạy bộ, sữa là vừa xin từ hiệu trưởng.
Đây là lần đầu tiên Tô Tiểu Lạc uống sữa.
Hương vị thơm ngon khiến cô không nỡ uống hết một lần, từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ mà thưởng thức.
Lúc này có một số học sinh mạnh dạn đến bắt chuyện với Tô Tiểu Lạc: "Đàn chị, chị có thể dạy chúng em cách gieo xúc xắc kia không."
Tô Tiểu Lạc nhìn ánh mắt sùng bái của bọn họ, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Ban đầu cô không định dùng chiêu này để làm nhục người khác, dù sao cũng là thắng không vẻ vang.
Nhưng Tô Vãn biết sẽ có bài kiểm tra đầu vào mà cố ý giấu không nói, còn gọi Ôn Đình đến, chẳng phải là muốn để cho cô mất mặt sao?
Cô, Tô Tiểu Lạc, chưa bao giờ là người tốt, càng không có trái tim thánh mẫu.
Để bọn họ chạy trên sân thể dục chỉ là một bài học nhỏ mà thôi!
Tuy nhiên đối với những người sùng bái nhỏ tuổi này, Tô Tiểu Lạc không muốn làm hại con em người ta.
Cô mỉm cười nói: "Làm gì có cách gieo xúc xắc nào, lúc nãy chị chỉ là đùa giỡn với bọn họ thôi. Vẫn phải dựa vào bản thân chăm chỉ học tập, sớm muộn gì các em cũng sẽ giống như chị."
Mấy người không hỏi được phương pháp cảm thấy rất thất vọng. Nhưng Tô Tiểu Lạc thành tích tốt, lại xinh đẹp, còn không hề kiêu ngạo, lập tức lại chiếm được lòng mọi người.
"Cảm ơn đàn chị, chúng em nhất định sẽ chăm chỉ học tập."
Tô Tiểu Lạc gật đầu, mấy em học sinh cười rồi chạy đi.
Một cơn gió thổi qua, Tô Tiểu Lạc thu lại nụ cười trên mặt, một đám khí đen xuất hiện trước mặt cô.
"Cô có gì oan ức? Nói ra nghe thử."