Lời nói của Ôn Dữ như gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu, khiến Tô Hòa lập tức tỉnh táo hơn không ít.
Đúng là có lý, nhưng anh luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Thảo nào Phó Thiếu Đình không hề phản đối anh và Phó Nhiễm ở bên nhau, thì ra là đang chờ anh ở đây sao?
Địa vị của anh trong nhà họ Tô vẫn luôn không cao, còn nói sau này có em rể rồi, có thể vênh váo hơn một chút. Như vậy, địa vị trong gia đình của anh sẽ không còn thấp nhất nữa.
Nhưng nếu em rể biến thành Phó Thiếu Đình, anh còn cách nào để nâng cao địa vị nữa chứ?
Tô Hoà nói với vẻ không cam lòng: "Tiểu Cửu, hai người kém nhau sáu tuổi, chênh lệch quá lớn, suy nghĩ thêm đi."
"Không biết anh đang nói gì." Tô Tiểu Lạc không muốn để ý đến anh ấy nữa, quay sang nói với Ôn Dữ: "Vụ án đó thật ra đã có manh mối rồi, anh bảo người ta đi điều tra mối liên hệ giữa hai nạn nhân nữ này đi."
"Dù cô không nói, tôi cũng đã nhận ra rồi. Họ đều họ Hồ, một người tên là Hồ Linh, một người tên là Hồ Bình. Hai ngày nữa chắc sẽ có hồi âm."
Tô Tiểu Lạc giơ ngón tay cái với Ôn Dữ, khen ngợi: "Giỏi thật, khả năng suy luận của anh càng ngày càng lợi hại rồi."
Thật ra cô có thể trực tiếp nói ra chân tướng, nhưng làm vậy không có lợi cho việc cảnh sát phá án, thậm chí còn ảnh hưởng đến sự tiến bộ của kỹ thuật phá án.
Cô không thể tham gia vào mọi vụ án. Vì vậy, trừ những vụ án khó, còn lại cô sẽ không tham gia nữa.
Kết quả điều tra được đưa ra hai ngày sau đó, Hồ Bình và Hồ Linh đúng là hai chị em. Nguyên nhân Hồ Linh đến đây dạy học tình nguyện, rất có thể là để điều tra chuyện năm xưa. Còn việc cô ấy bị hại, càng chứng minh cho suy đoán của Tô Tiểu Lạc.
Vụ án Hồ Bình tự sát năm đó rất có thể có điểm đáng ngờ.
Ôn Dữ gọi những cảnh sát đã tham gia phá án năm đó đến, bảo họ cố gắng nhớ lại những chi tiết đã bị bỏ sót.
Bệnh tình của Ngô Liên đã ổn định, cô ấy đi đến phòng bệnh bên cạnh, đúng lúc nhìn thấy Tô Bình đang đút cơm cho Ôn Đình ăn.
Ôn Đình nhìn thấy Ngô Liên, lập tức kích động gọi: "Ngô Liên, cô không sao chứ?"
Ngô Liên gật đầu, nhìn Tô Bình không khỏi hỏi: "Hai người quen nhau sao?"
Ôn Đình giải thích: "Bọn tôi lớn lên cùng nhau, lần này tôi nghe nói anh ấy xảy ra chuyện nên mới đến đây. Không ngờ, lại gặp phải chuyện như vậy."
Tô Bình cũng nói: "Cảm ơn cô, Ngô Liên, cô không chỉ cứu tôi, mà còn cứu cả Đình Đình. Ân tình của cô, cả đời này bọn tôi không thể báo đáp hết được."
Ngô Liên cười gượng gạo nói: "Hai người không sao là tốt rồi."
Vì chuyện lần này mà cả đời này Ngô Liên có thể sẽ không thể sinh con được nữa. Dù Ngô Liên có tâm lý tốt đến đâu, trong lòng chắc chắn cũng sẽ buồn.
Cô gái mà cô ấy cứu, là người yêu của chàng trai mà cô ấy thích.
Cho nên mới nói số phận luôn thích trêu ngươi con người.
"Hai người cứ trò chuyện đi, tôi về trước đây." Ngô Liên nói xong, vội vàng rời khỏi đây.
Ôn Đình khó hiểu hỏi: "Cô ấy bị sao vậy?"
Tô Bình cũng không hiểu, chỉ nói: "Có lẽ cô ấy vẫn chưa hồi phục hẳn, anh định đợi em khỏi rồi, hai chúng ta cùng đến nhà cô ấy, xem có gì giúp đỡ được không."
"Được đấy!" Ôn Đình vui vẻ đồng ý.
Ngô Liên cầu xin cảnh sát giữ bí mật giúp cô ấy, nên Tô Bình không biết Ngô Liên thích mình.
Ngô Liên trở về phòng bệnh khóc một trận. Số phận của cô ấy rất khổ, cho đến khi gặp Tô Bình. Tô Bình nho nhã lịch sự, đối xử với ai cũng rất khách sáo. Đặc biệt là anh ta còn rất có học thức, biết rất nhiều kiến thức mà cô ấy không biết.
Ôn Đình vì anh ta, ngay cả sự an nguy của bản thân cũng không màng. Họ lại lớn lên cùng nhau, đúng là trời sinh một cặp.
Lý trí là một chuyện, nhưng tình cảm lại là chuyện khác. Ngô Liên vẫn chỉ là một cô gái mười tám tuổi, cần thêm thời gian để điều chỉnh tâm trạng.
*****
Tô Tiểu Lạc và Ôn Dữ lại đến nhà lão Cao, lần này lão Cao không có nhà, chỉ có cô Câm đang phơi nắng ngoài sân.
Ôn Dữ đưa một ít đồ anh mua cho cô Câm.
Cô Câm lập tức cười toe toét, kéo Ôn Dữ vào nhà.
Tô Tiểu Lạc đi theo phía sau, cẩn thận quan sát cấu trúc bên trong căn nhà. Vào cửa là phòng khách, ngăn cách bởi một tấm rèm, bên kia chắc là phòng ngủ.
Ôn Dữ bị cô Câm kéo vào phòng ngủ, chẳng mấy chốc anh ấy lại bước ra với vẻ mặt ngại ngùng.
Tô Tiểu Lạc vén rèm lên nhìn, cô Câm đang c.ởi quần áo, dây lưng quần đã được cởi ra. Tô Tiểu Lạc nhíu mày, bảo bà ấy mặc quần áo vào.
Đúng lúc này lão Cao đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Ôn Dữ và Tô Tiểu Lạc, sắc mặt ông ta biến đổi, lo lắng hỏi: "A Câm, A Câm không làm ra chuyện gì kỳ lạ chứ?"
Tô Tiểu Lạc hỏi ngược lại: "Chuyện kỳ lạ là chuyện gì?"
Lão Cao cười gượng gạo nói: "Đầu óc bà ấy không được bình thường, làm ra chuyện gì cũng không thấy lạ."
Cô Câm ở trong phòng đang nổi nóng, ném một con búp bê vải ra ngoài. Con búp bê rất bẩn, còn bị rách một lỗ, bông bên trong lộ ra ngoài.
Ôn Dữ nhặt lên, lại nhìn thấy một chữ "Linh" nguệch ngoạc trên đó: "Con búp bê này là của ai?"
"Ồ, ai biết bà ấy nhặt được ở đâu, bà ấy thấy gì cũng tha về nhà." Lão Cao vừa nói, vừa định giật lấy con búp bê lại.
Ôn Dữ thu tay về, nói: "Đây là búp bê của Hồ Bình, đúng không?"
"Hồ Bình là ai?" Lão Cao giả vờ không biết.
"Nửa năm trước, nữ đồng chí ở nhờ nhà ông, Hồ Bình. Sao, mới nửa năm đã không nhớ rồi?" Ôn Dữ nhắc nhở.
"À, đúng rồi. Đúng là có người này, con búp bê này có liên quan gì đến cô ấy sao?" Lão Cao giả vờ không hiểu.
"Hồ Linh và Hồ Bình là hai chị em, ông biết không?" Ôn Dữ thăm dò hỏi.
"Hả? Họ là hai chị em?" Lão Cao thở dài, ra vẻ tiếc hận: "Đáng tiếc, đều đã chết cả rồi, thật là tạo nghiệt mà!"
Tô Tiểu Lạc cười lạnh: "Ông Cao, ông nói xem là ai tạo nghiệt? Trùng hợp như vậy, đều chết ở nhà ông, đúng là kỳ lạ thật đấy!"
"Ai nói không phải chứ! Kỳ lạ thật!" Lão Cao than thở: "Vốn định làm việc tốt, cho họ ở nhờ nhà tôi, không ngờ lại rước họa vào thân."
"Theo tôi được biết, việc cung cấp chỗ ở cho các đồng chí đến dạy học tình nguyện, là có trợ cấp." Ôn Dữ nói.
"Đúng vậy, ba cọc ba đồng. Cậu xem, bây giờ nhà tôi chẳng ai dám ở nữa." Lão Cao gật đầu than vãn.
"Tô Bình không phải hung thủ, ông đoán xem hung thủ sẽ là ai?" Tô Tiểu Lạc lại hỏi.
"Hai người kỳ lạ thật đấy!" Lão Cao chột dạ hỏi: "Hai người không phải là đang nghi ngờ tôi đấy chứ? Tay tôi mấy năm trước bị thương rồi, không có chút sức lực nào. Sao có thể là tôi giết hai cô gái đó được, hai người đừng đùa tôi nữa."
Lão Cao đúng là bị thương thật, đặc biệt là tay trái, không dùng được chút sức lực nào.
Căn bản không thể nào siết cổ nạn nhân đến chết!
Ôn Dữ nhíu mày, không khỏi nhìn Tô Tiểu Lạc.
Tô Tiểu Lạc nhún vai: "Xem ra, vẫn phải để tôi vạch trần chân tướng thôi."
Chuyện của Hồ Bình đã qua nửa năm, không còn sót lại chút chứng cứ nào. Vụ án của Hồ Linh tuy có chút manh mối, nhưng không nhiều.
Tô Tiểu Lạc búng tay một cái.
Bên ngoài nhà lão Cao, một người phụ nữ ngã xuống. Bụng to, trông cũng xinh xắn. Lão Cao đỡ người phụ nữ vào nhà, pha cho người đó một bát nước đường đỏ.
Mới phát hiện, thì ra người phụ nữ đó bị câm.
Cô Câm số khổ, sau khi chồng chết, bị họ hàng nhà chồng đuổi ra khỏi nhà. Bà ấy muốn về nhà mẹ đẻ, lại bị chị dâu đuổi đi. Không còn nơi nào để đi, mới đến ngôi làng này.