Khi trở về Vệ Thành, đã là sáng sớm ngày thứ ba.
Nhóm người ngồi trên xe hai ngày hai đêm, xương cốt như muốn rời ra.
"Cuối cùng cũng đến rồi!" Ôn Đình duỗi người, như được đại xá: "Thật muốn nhanh chóng về nhà, nằm trên chiếc giường của mình."
Thời tiết ở Vệ Thành đã dần ấm lên, những chiếc áo khoác bông mặc ở bên kia đều được cất vào túi hành lý. Tô Bình xách đồ giúp cô ta, nói: "Đợi về nhà rồi, chắc chắn bác Ôn sẽ trách em."
Ôn Đình: "Bố em mới không nỡ mắng em đâu! Em đã bị dọa sợ đến vậy rồi."
Ngô Liên nhìn thành phố lớn xa lạ này, không có tuyết, những tòa nhà ven đường hoàn toàn khác với thôn Bắc Hồng. Cô ấy cảm thấy mắt mình sắp không nhìn xuể, nhưng nghe thấy Tô Bình và Ôn Đình nói chuyện, cô ấy vẫn chăm chú lắng nghe.
Tô Tiểu Lạc liếc nhìn họ, nhanh chóng phát hiện ra bóng dáng của Nghiêm Chỉ trong đám đông.
Nghiêm Chỉ đi tới liền chụp cho họ một bức ảnh, cười nói: "Chào mừng về nhà, anh Hai em và những người khác có việc nên không đến được."
"Chị Hai đến cũng giống nhau mà." Tô Tiểu Lạc cười nói.
"Chị Hai, chị có gặp Phó Nhiễm không?" Tô Hòa cẩn thận hỏi, lúc đó đi đến biên giới quá vội vàng, vốn đã hẹn cùng nhau đi xem phim nhưng lại cho cô ấy leo cây, không biết cô ấy có giận không.
"Phó Nhiễm nói đợi em về sẽ xử lý em." Nghiêm Chỉ cố ý trêu Tô Hoà.
"Thảm rồi, thảm rồi." Tô Hòa thầm lo lắng, quả nhiên là giận rồi.
"Về nhà trước đã, chắc mọi người đều mệt rồi!" Nghiêm Chỉ nói.
Bố mẹ Ôn cũng đến, nhìn thấy Ôn Đình liền ôm chầm lấy con gái, quan sát từ trên xuống dưới, thấy con gái thật sự không sao, lúc này mới yên tâm.
Ôn Đình nhìn Tô Tiểu Lạc, nghẹn ngào nói: "Bố mẹ, lần này nếu không có Tô Tiểu Lạc và Ngô Liên, có lẽ con đã không gặp lại bố mẹ được rồi."
Bố mẹ Ôn cũng vô cùng xúc động, nói với Tô Tiểu Lạc: "Con gái nhà họ Tô, lần này cảm ơn cháu, hôm nào bác nhất định đến nhà cảm ơn."
Tô Tiểu Lạc nói: "Không cần khách sáo vậy đâu ạ."
Nhà họ Ôn cùng Ngô Liên đi một chiếc xe, Tô Tiểu Lạc và những người khác đi một chiếc xe. Mọi người cùng nhau về nhà, nhưng khi về đến nhà họ Tô, cửa nhà đóng chặt, không có ai ở nhà.
Mấy người không suy nghĩ nhiều, vào nhà nghỉ ngơi.
Nhưng đến chiều vẫn chưa thấy ai về, trong lòng Tô Tiểu Lạc có dự cảm không lành. Cô bấm ngón tay tính toán, sắc mặt đại biến, vội vàng cầm áo khoác chạy xuống lầu.
"Anh Sáu, nhanh, đến bệnh viện."
Tô Hòa mau chóng đưa Tô Tiểu Lạc đến bệnh viện, cuối cùng tìm thấy Trình Nhã và anh cả Tô Viễn ở tầng ba.
Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng, có người đang cấp cứu bên trong. Tô Hòa giật thót tim, hỏi: "Ai ở bên trong vậy?"
Vẻ mặt Tô Viễn đau buồn nói: "Chị dâu em hôm nay bị người ta phát hiện nằm trong ngõ nhỏ. Đứa nhỏ, có thể không giữ được."
"Anh Cả, anh đừng buồn. Đứa nhỏ sẽ không sao đâu, chỉ là sức khỏe có thể không tốt, sau này phải chăm sóc cẩn thận. Anh và chị dâu phải vất vả nhiều rồi." Tô Tiểu Lạc nói với vẻ mặt nghiêm trọng.
Cô thật sự có chút sơ suất. Lần này đến biên giới, không thể ở bên cạnh chị dâu. Đứa nhỏ này vốn dĩ không nên tồn tại. Bây giờ sinh non, sức khỏe không tốt, cũng là một loại nhân quả.
"Đứa nhỏ nào mà không phải chăm sóc, anh không sợ." Nghe nói đứa nhỏ không sao, tâm trạng Tô Viễn tốt hơn một chút. Anh ấy dìu Trình Nhã sang một bên, nói: "Mẹ, đến bệnh viện lâu như vậy, mẹ cứ đứng mãi. Tìm chỗ ngồi một lát đi, Tiểu Cửu đã nói không sao rồi."
Trình Nhã lo lắng đến chết đi sống lại, lúc này trái tim đang treo lơ lửng cũng hạ xuống. Sức khỏe không tốt, nhưng dù sao cũng giữ được.
Con cái sinh ra chính là một mối bận tâm. Có lẽ có lo lắng bao nhiêu cũng không đủ.
Sau thêm một tiếng nữa, đèn phòng phẫu thuật mới tắt.
Vì sinh non, đứa nhỏ phải nằm trong lồng kính, sau khi giải thích xong, bác sĩ còn nói: "Chi phí lồng kính không hề thấp, ít nhất cũng phải một tháng, khoảng một trăm tệ một ngày, chưa bao gồm chi phí điều trị khác. Người nhà bàn bạc một chút đi."
Một trăm tệ một ngày. Đối với người thời nay mà nói, là một khoản chi phí không nhỏ.
Lương một tháng của Tô Viễn và Vương Thiến cộng lại mới có một trăm năm mươi tệ, một ngày đã mất hơn nửa tháng tiền lương. Quan trọng nhất là, ít nhất cũng phải nằm một tháng.
Đây là một khoản chi phí khổng lồ.
"Cho vào lồng kính trước, tình hình sau này tính sau." Trình Nhã quyết đoán nói.
Đứa nhỏ được đưa vào lồng kính, Vương Thiến cũng được đưa đến phòng bệnh, vẫn luôn hôn mê. Lần sinh non này cô ấy rất yếu, máu trên người gần như thay hết.
Nghiêm Chỉ và những người khác cũng vội vàng chạy đến, ai nấy đều lo lắng không thôi. Xung quanh có mấy người nhiều chuyện hỏi han tình hình, rồi khuyên nhủ: "Mấy người phải suy nghĩ kỹ đi, trẻ sinh non khó nuôi lắm. Nhà tôi có người họ hàng cũng sinh non, đứa nhỏ nằm trong lồng kính nửa tháng, cuối cùng vẫn không giữ được."
"Đúng vậy! Đến lúc đó mất cả người lẫn của."
"Bây giờ kiếm tiền cũng không dễ dàng, hai đứa nó còn trẻ, sau này sinh thêm là được rồi, không đáng đâu."
Những người này cũng là có ý tốt, tỷ lệ tử vong của trẻ sinh non trong bệnh viện vẫn luôn rất cao.
Sau khi tỉnh lại, Vương Thiến nghe thấy họ nói chuyện, lặng lẽ rơi nước mắt. Đều tại cô ấy không bảo vệ tốt đứa nhỏ, vì đứa nhỏ này mà liên lụy đến nhà họ Tô, cô...
"Chị Cả, chị đừng khóc." Nghiêm Chỉ là phụ nữ, cũng là người mẹ, nên hiểu rõ nhất tâm trạng của Vương Thiến lúc này. "Lúc trước khi sinh khó, em chỉ nghĩ, dù có mất mạng cũng phải sinh đứa nhỏ ra. Tâm trạng của chị bây giờ chắc chắn giống em, chẳng phải chỉ là một trăm tệ một ngày sao? Lương và tiền tiết kiệm của em và anh Đông đều có thể lấy ra."
Tô Hòa cũng kiếm được không ít tiền, lập tức nói: "Đúng vậy! Đứa nhỏ này đến không dễ dàng, dù thế nào cũng không thể mất được. Em cũng có tiền, số tiền này em cũng có thể chi."
Nước mắt Vương Thiến ào ào tuôn rơi. Cô ấy cảm động. Đây thật sự không phải là một con số nhỏ.
Tô Chính Quốc đi đi lại lại trong phòng nói: "Vì mọi người đều đã nói vậy, ông cũng nói rõ luôn. Chỉ cần nhà họ Tô chúng ta có thể chi trả, nhất định phải cứu đứa nhỏ này."
"Cảm ơn, cảm ơn mọi người." Vương Thiến cảm động đến rơi nước mắt.
Tô Viễn thở phào nhẹ nhõm: "Cháu đi đóng tiền ngay, sau này sẽ trả lại cho mọi người."
"Cháu nói gì vậy? Đứa nhỏ này đã sinh ra ở nhà họ Tô, chính là một thành viên của nhà họ Tô." Tô Chính Quốc nhìn cháu trai với vẻ không vui.
Nghiêm Chỉ cũng nói: "Đúng vậy! Chúng ta là người một nhà!"
Tô Hòa: "Anh Cả, đừng để tâm đến số tiền này."
Trình Nhã vô cùng xúc động, nhìn mấy đứa con của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng an ủi.
Mấy người đang bàn bạc chuyện đi đóng tiền, không ngờ lại được thông báo đã có người đóng tiền rồi.
Tô Viễn hỏi: "Ai đóng vậy?"
"Vừa rồi còn ở đây mà!" Y tá nhìn xung quanh, cuối cùng chỉ vào Tô Tiểu Lạc đang đi ra từ nhà vệ sinh: "Cô ấy, cô ấy đóng đấy."
"Tiểu Cửu?" Mọi người đồng thanh kêu lên.
Tô Tiểu Lạc nghe thấy họ gọi tên mình, ngẩng đầu lên hỏi: "Sao vậy?"
"Sao em lại có nhiều tiền như vậy?" Ngay cả Tô Hòa cũng ghen tị, anh ấy chạy mấy chuyến xe cũng chỉ kiếm được hơn một nghìn tệ.
Tiểu Cửu lại dễ dàng lấy ra hai nghìn tệ?
Editor: mình thích nhà họ Tô ghê, cả nhà yêu thương đồng lòng lẫn nhau. Ước gì mình cũng có nhiều anh trai như vậy nhỉ! Đi học bị ai bắt nạt, gọi 7 ông anh ra, khỏi cần làm gì, chỉ cần dàn hàng ngang đi tới là đối phương chạy rồi