Tối đó, Tô Vệ Quân cùng hai con trai về đến nhà thì thấy Tô Tiểu Lạc đang phụ dì Trần dọn cơm tối. Thấy họ về, cô nhanh nhẹn lấy bát đũa ra.
Tô Đông bước nhanh đến trước mặt cô, hỏi: "Tiểu Cửu, em có thể giúp anh một việc được không?"
Tô Viễn kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Tô Tiểu Lạc nghe, mong tìm được một lời giải đáp.
Ba người đàn ông của nhà họ Tô lần đầu tiên cảm thấy áp lực nặng nề đến vậy. Sinh tử của Niếp Niếp dường như hoàn toàn phụ thuộc vào câu trả lời của Tô Tiểu Lạc.
Tô Tiểu Lạc: "Em gái của các anh vẫn còn sống."
Họ thở phào nhẹ nhõm, như trút được áp lực.
"Anh cả, em biết mà."
"Thật tốt quá, thật tốt quá!" Tô Đông và Tô Viễn nhìn nhau, vừa xúc động vừa hồi hộp hỏi: "Em có thể giúp bọn anh tìm em ấy được không?"
Ánh mắt họ tràn đầy hy vọng, dường như mong chờ được gặp lại em gái ngay giây phút tiếp theo.
Tô Tiểu Lạc cụp mắt xuống. Vẫn chưa đến lúc, xin lỗi anh cả, anh hai, em vẫn chưa thể nhận lại các anh.
"Trước hết các anh hãy giả vờ như đã tìm thấy hài cốt của cô ấy."
"Ý em là sao?" Tô Đông không hiểu.
"Hiện tại em chưa thể nói rõ với các anh, chỉ có thể nói rằng nếu muốn tìm thấy cô ấy, các anh hãy làm theo lời em." Tô Tiểu Lạc nói.
"Được, có lời Tiểu Cửu nói, anh yên tâm rồi." Tô Đông thở phào nhẹ nhõm.
Tô Viễn cũng không khỏi mỉm cười: "Bố, Tiểu Cửu đã nói vậy thì chắc chắn không có vấn đề gì đâu."
Lúc này Tô Vệ Quân mới bắt đầu quan sát Tô Tiểu Lạc từ trên xuống dưới. Đây là lần đầu tiên ông nhìn cô kỹ càng như vậy.
Đứa trẻ này...
"Tiểu Cửu, em yên tâm, khi nào Niếp Niếp về, trong lòng anh, em cũng là em gái tốt của anh." Tô Đông chân thành nói.
"Đúng vậy, mọi thứ bây giờ sẽ không có gì thay đổi." Tô Viễn hứa hẹn.
Tô Tiểu Lạc: "Còn về Lý Vãn, nếu cô ta muốn suất học đó thì cứ cho cô ta."
Tô Đông tức giận nói: "Thật không biết mẹ đang nghĩ gì nữa! Tiểu Cửu, em đừng nói lời giận dỗi, tuy em có năng lực nhưng không cần phải nhường cho cô ta."
Tô Vệ Quân cũng cảm thấy có lỗi: "Phải đấy, lần này không theo ý mẹ con nữa. Ai có bản lĩnh thì người đó giành lấy."
Tô Tiểu Lạc lắc đầu: "Cứ cho cô ta đi."
Ai muốn lấy thì cứ lấy, thứ này thật sự chẳng phải thứ tốt lành gì.
Tô Vệ Quân càng cảm thấy áy náy: "Con xem còn thiếu thứ gì, bác sẽ mua cho con. Tô Viễn, con xem chỗ nào có công việc phù hợp thì giữ lại cho Tiểu Cửu."
Nhà họ Tô khinh thường đi cửa sau, nhưng không có nghĩa là họ không có quan hệ. Tìm việc làm chỉ là chuyện một câu nói, chuyện này e là đến cả ông cụ cũng sẽ đồng ý.
"Không cần đâu ạ, con vẫn định thi đại học." Tô Tiểu Lạc mỉm cười, "Mọi người đừng lo lắng nữa, mất cái này được cái khác."
Mọi người đều cho rằng Tô Tiểu Lạc vẫn còn luyến tiếc, Tô Viễn nói: "Tiểu Cửu, chúng ta là người một nhà, có gì uất ức cứ nói với chúng ta, đừng chịu đựng một mình."
"Sao vậy? Sống chung với nhau bao lâu nay, các anh cho rằng em là người dễ chịu thiệt thòi sao?" Tô Tiểu Lạc tinh nghịch nháy mắt hỏi.
"Quả thật là không phải." Tô Viễn nhẹ nhõm hơn đôi chút.
"Tiểu Cửu, bác biết con hiểu chuyện. Bác hy vọng con có thể khuyên ông nội, đừng chuyển nhà nữa." Tô Vệ Quân khẩn cầu.
Nếu ông cụ thật sự chuyển đi, không biết người ngoài sẽ nói gì.
"Con không thể đồng ý." Tô Tiểu Lạc từ chối, "Ông nội muốn ra ngoài ở, con sẽ ở cùng ông. Còn người khác nghĩ gì, con không quản được."
Tô Tiểu Lạc từ chối cũng là lẽ thường tình.
Tô Vệ Quân không ép buộc nữa.
*****
Chuyện Tô Chính Quốc muốn dọn ra khỏi nhà họ Tô cũng kinh động đến Tô Tuyết Bình, chị gái của ông cụ.
Tô Tuyết Bình sống ở Tân Thành, bà lớn hơn Tô Chính Quốc bảy tuổi. Ngẫu nhiên nghe người đồng hương nhắc đến chuyện nhà họ Tô, nên mới đến Vệ Thành thăm cháu dâu, không ngờ lại nghe tin Tô Chính Quốc muốn dọn ra ngoài.
Trần Bác Hiên bất đắc dĩ nói: "Bà nội, bà đừng lo lắng lung tung nữa, mợ không phải người như vậy đâu."
Trần Bác Hiên là cháu trai của Tô Tuyết Bình, sau khi tốt nghiệp không đi làm ngay mà muốn trở thành nhà văn. Cũng chính vì vậy nên anh ấy mới có thời gian cùng bà nội đến Vệ Thành thăm nhà cậu.
"Mong là nó không có lá gan đó!" Tô Tuyết Bình nhíu mày, vẫn không yên tâm.
Hai bà cháu nhanh chóng đến bệnh viện, hỏi thăm rồi tìm đến phòng bệnh của Vương Thiến. Vừa vào cửa, bà đã rưng rưng nước mắt.
"Cháu ơi, cháu khổ quá!"
Trong số các con cháu, Tô Tuyết Bình chỉ tham dự đám cưới của Tô Viễn và Vương Thiến, nên đối với người cháu dâu này, bà có cảm tình đặc biệt.
"Bà cô." Vương Thiến cũng rất bất ngờ khi gặp bà cô ở đây.
Nghiêm Chỉ chưa từng gặp Tô Tuyết Bình, nhưng nghe Vương Thiến gọi, cô ấy cũng vội vàng gọi theo.
Vương Thiến giới thiệu: "Bà cô, đây là vợ của Tô Đông, Nghiêm Chỉ."
"À, trông xinh xắn thật đấy." Tô Tuyết Bình liên tục khen ngợi.
"Sao bà cô đến đây ạ?" Vương Thiến hỏi.
"Bà nội nghe nói chị sinh nở gặp chuyện không may, trong lòng lo lắng không yên, nên bảo em đưa bà đến đây." Trần Bác Hiên đặt đồ sang một bên, trả lời.
"Đây là..."
"Là cháu trai của bà, Bác Hiên." Tô Tuyết Bình giới thiệu.
"Ôi, trông thật tuấn tú." Vương Thiến khen ngợi.
"Đâu có! So với mấy đứa nhà họ Tô nhà mình thì còn kém xa!" Tô Tuyết Bình xua tay.
Trần Bác Hiên đã quen với việc bà nội luôn so sánh mình với các anh họ nhà họ Tô.
"Mẹ cháu đâu?" Tô Tuyết Bình nhíu mày hỏi.
Nghe giọng điệu của bà, Vương Thiến biết bà cô đến đây vì lý do gì. Bà cô này lớn hơn ông nội bảy tuổi, là người cực kỳ bênh vực người nhà.
"Mẹ cháu..."
"Cô, sao cô lại đến đây?" Trình Nhã từ ngoài cửa bước vào, thấy Tô Tuyết Bình thì rất ngạc nhiên.
"Sao, cô không được đến à?" Tô Tuyết Bình bực bội nói, "Cũng đúng, bây giờ cháu đang làm chủ gia đình, mọi chuyện đều phải nghe theo cháu. Vậy cô có nên đi, không nên ở lại không?"
"Cô, cô nói vậy thì nặng lời quá rồi." Vẻ mặt Trình Nhã khó coi.
"Vậy cô xin lỗi cháu, cô nói nặng lời rồi." Tô Tuyết Bình mỉa mai, "Cô già rồi, bị người ta ghét bỏ cũng là lẽ thường tình."
"..." Trình Nhã im lặng. Cuộc trò chuyện hôm nay không thể tiếp tục được nữa.
Thấy Trình Nhã không nói gì nữa, Tô Tuyết Bình mới dịu giọng hỏi Vương Thiến: "Đứa bé bây giờ thế nào rồi?"
"Đã nằm trong lồng kính mười ngày rồi ạ, nghe bác sĩ nói, đứa bé đã nặng hơn lúc mới sinh một cân, bây giờ được năm cân rồi." Vương Thiến mỉm cười nói.
(Khối lượng đo lường cân nặng bên Trung khác với VN, các bạn có thể google nhé)
"Mới có năm cân." Tô Tuyết Bình nghe xong thì đau lòng, "Bà nhớ Tô Viễn lúc mới sinh nặng sáu cân tám lạng đấy."
"Bà cô, lúc tiểu Dĩ An mới sinh ra, tay chân bé xíu như que củi, bà không nhìn thấy đâu." Nghiêm Chỉ thở dài nói.
Tô Tuyết Bình nghe không nổi nữa, bắt đầu rơi nước mắt: "Đứa nhỏ tội nghiệp quá."
"Bà cô, chuyện đã qua rồi." Vương Thiến nắm lấy tay bà, "May mà nhà cháu có Tiểu Cửu, nếu không thì thật sự..."
Nói đến đây, Vương Thiến cũng không kìm được nước mắt.
Trần Bác Hiên vội vàng trấn an bà nội: "Bà nội, bà xem bà làm mợ khóc rồi kìa, người ta nói ở cữ không được khóc."
Tô Tuyết Bình vội lau nước mắt: "Đúng đúng, không được khóc. Vừa rồi cháu nói Tiểu Cửu, Tiểu Cửu là ai vậy?"