Nhà họ Tô.
Tô Tuyết Bình đang trò chuyện với Tô Chính Quốc, cảm thán: "Con gái chọn đối tượng phải thật thận trọng, đến mức mất mạng như vậy, thật không đáng."
Tô Chính Quốc đồng cảm nói: "Đúng vậy, Tiểu Cửu nhà chúng ta tìm đối tượng nhất định phải cẩn thận."
Tuy Tô Tiểu Lạc biết xem tướng, nhưng Tô Chính Quốc vẫn vô cùng lo lắng.
"Thôi nào, con bé Tiểu Cửu đó nhìn là biết lanh lợi, chắc chắn sẽ không chịu thiệt. Cũng không biết em nhặt được nó ở đâu, thật sự giống Tĩnh Thư." Tô Tuyết Bình cười nói, từ lúc ở đồn cảnh sát, bà đã nhận ra Tiểu Cửu không giống những cô gái bình thường khác. "Chị nhớ con bé rồi!"
"Con bé chính là Niếp Niếp đấy!" Tô Chính Quốc đột nhiên nói.
"Cái gì?" Tô Tuyết Bình nghi ngờ mình nghe nhầm, bà kích động hỏi lại một lần nữa: "Ý em là, ý em là..."
Tô Chính Quốc gật đầu: "Chị cả, con bé là con cháu của nhà mình!"
"Trời đất ơi." Tô Tuyết Bình che miệng, không dám tin vào tai mình. "Trời phù hộ, thật sự là trời phù hộ."
"Không đúng, nếu con bé là Niếp Niếp, vậy mà Trình Nhã lại đối xử với nó như vậy?" Sau khi hết kích động, Tô Tuyết Bình càng không hiểu hành động của Trình Nhã.
"Trong lòng Tiểu Cửu có khúc mắc với mẹ nó, vẫn chưa nói chuyện này cho họ biết, trong nhà chỉ có thằng Sáu biết, mấy đứa còn lại đều không biết." Tô Chính Quốc hoàn toàn nghe theo lời Tô Tiểu Lạc, lần này nói thật với chị cả, cũng chỉ vì chị cả đến một chuyến không dễ dàng, cũng không muốn chị ấy phải lo lắng chuyện này nữa.
"Là chị, chị cũng không nhận người mẹ này!" Tô Tuyết Bình càng nghĩ càng tức, "Quan tâm đến con gái người khác như vậy, con gái ruột thì không quan tâm, đúng là nên cho nó một bài học."
Tô Tuyết Bình tức đến mức đau ngực.
Tô Tiểu Lạc và Trần Bác Hiên đẩy cửa bước vào, Tô Tuyết Bình nhìn cô bằng ánh mắt vừa thương xót vừa vui mừng, bà vươn tay nói: "Tiểu Lạc lại đây, cho bà cô nhìn kỹ nào."
Trần Bác Hiên bất đắc dĩ nói: "Bà nội, ở bệnh viện bà không phải đã nhìn rồi sao, bà làm vậy Tiểu Cửu ngại lắm đấy!"
"Không đến lượt cháu nói chuyện, đi đi đi." Tô Tuyết Bình ghét bỏ xua tay, "Tiểu Cửu lại đây nào."
Tô Tiểu Lạc ngồi xuống, nhìn thấy vẻ mặt của ông nội và bà cô, cũng biết bà đã biết sự thật.
Cô ngoan ngoãn ngồi im, để mặc Tô Tuyết Bình quan sát.
"Chị đã nói rồi, trên đời này làm gì có chuyện tự nhiên lại giống người nhà mình đến vậy!" Tô Tuyết Bình rưng rưng nước mắt: "Nếu Tĩnh Thư còn sống, chắc sẽ vui mừng lắm!"
"Bà nội, bà làm sao vậy?" Trần Bác Hiên vội vàng đưa khăn tay cho bà.
Tô Tiểu Lạc nắm lấy tay bà nói: "Bà cô, bà đừng buồn, cháu cũng sẽ buồn theo."
"Không buồn, không buồn, bà là vui mừng đây." Tô Tuyết Bình vui mừng khôn xiết, "Về nhà là tốt rồi, về nhà là tốt rồi."
Trần Bác Hiên ngạc nhiên nhìn bà nội mình, sao đột nhiên lại kích động như vậy? Nhưng bà nội anh luôn như vậy, nên anh cũng không để tâm: "Cháu đi pha ấm trà cho mọi người."
Tô Tuyết Bình hỏi han tỉ mỉ về cuộc sống của Tô Tiểu Lạc những năm tháng ở bên ngoài, trong mắt đều là sự đau lòng. Lăn lộn khắp nơi theo sư phụ, cuối cùng dừng chân ở Đào Hoa am, lúc này mới coi như có một nơi an thân.
Nghe đến đây, bà cụ lại khóc.
"Bà cô đừng như vậy, nếu không cháu cũng khóc cùng bà mất." Tô Tiểu Lạc bất đắc dĩ ôm lấy bà, bà cô này sao lại dễ khóc như vậy chứ!
"Không khóc nữa, Tiểu Cửu nhà bà đã chịu nhiều khổ cực như vậy, bà xem ai dám đối xử không tốt với cháu, bà sẽ không tha cho người đó!" Tô Tuyết Bình nắm lấy tay Tô Tiểu Lạc cam đoan.
Tô Chính Quốc: "Chị cả, chị đừng lo lắng chuyện này nữa, Tiểu Cửu nhà em có thù oán gì đều có thể tự mình giải quyết."
"Em làm ông nội kiểu gì vậy? Cái gì cũng dựa vào con bé, vậy còn cần em làm ông nội làm gì?" Tô Tuyết Bình còn bênh vực hơn cả Tô Chính Quốc: "Tiểu Cửu, sau này ai bắt nạt cháu cứ nói với bà cô, bà nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cháu."
"Vâng ạ." Tô Tiểu Lạc ngoan ngoãn cười, trong lòng ấm áp.
"Tiểu Cửu vẫn chưa có đối tượng nào ưng ý chứ? Bên Tân Thành chúng ta có rất nhiều thanh niên tài giỏi, bà cô sẽ giới thiệu cho cháu. Đến lúc đó hai nhà chúng ta ở gần nhau, bà cũng có thể chăm sóc cháu." Tô Tuyết Bình cười nói.
"Chị cả, chị đừng có dụ dỗ người ta như vậy." Tô Chính Quốc sốt ruột, nếu thật sự đưa Tiểu Cửu đến Tân Thành, ông biết tìm con bé ở đâu.
"Dụ dỗ gì chứ? Tiểu Cửu đã mười chín tuổi rồi, trong nhà cũng không ai quan tâm. Chỉ trông chờ vào ai? Trình Nhã người không đáng tin cậy đó sao? Thôi đi, đến lúc đó lại hủy hoại hạnh phúc cả đời của Tiểu Cửu nhà mình." Tô Tuyết Bình nói chuyện thật sự không nể nang gì.
"..." Tô Chính Quốc cũng biết Tô Tuyết Bình nói đúng sự thật. Trình Nhã tuy tốt bụng, nhưng quả thật không có đầu óc.
Tô Tiểu Lạc đỡ trán thở dài, tại sao họ cứ luôn nhắc đến chuyện trọng đại cả đời này, cô nhỏ giọng nói: "Bà cô, cháu mới mười chín tuổi thôi."
"Tiểu Cửu, chúng ta bây giờ chỉ là xem mắt thôi, chứ không phải nhất định phải đính hôn. Những người điều kiện tốt đều kết hôn sớm, chậm thêm hai năm nữa, những người còn lại đều là dưa vẹo táo nứt cả. Bà cô là sợ cháu chịu thiệt thòi, cháu nghe lời đi." Tô Tuyết Bình cười khuyên nhủ.
"Những người còn lại sao lại là dưa vẹo táo nứt chứ." Tô Chính Quốc bất đắc dĩ nói, suy nghĩ của ông và chị gái không giống nhau. "Chị nói xem mấy đứa nhà họ Tô chúng ta, đứa nào kém cỏi?"
Tô Tuyết Bình nhíu mày: "Đều lớn tuổi như vậy rồi, Trình Nhã cũng không biết lo liệu chuyện hôn nhân đại sự của con cái, chẳng phải là bị chậm trễ rồi sao? Như vậy đi, chị sẽ ở lại Vệ Thành một thời gian, thằng Tư vẫn còn ở Vệ Thành đúng không, trước tiên giải quyết chuyện hôn sự của nó."
"Đúng rồi, bà cô. Anh Tư cũng nên kết hôn rồi." Tô Tiểu Lạc chỉ muốn dời "lửa" sang chỗ khác.
"Ừm, để cháu xem năng lực của bà cô." Tô Tuyết Bình vỗ ngực đảm bảo.
Tô Tuyết Bình năm đó ở đại viện là nhân vật quyết đoán, đi đâu cũng có người quen. Chuyện kiểu này, tuyệt đối là dễ như trở bàn tay.
"Đúng rồi, về nhà cũng không thấy thằng Tư, nó đi đâu rồi?" Tô Tuyết Bình hỏi.
"Anh Tư đi phục hồi chức năng chân rồi ạ." Tô Tiểu Lạc "mách lẻo".
"Đi, đi thăm nó." Tô Tuyết Bình nghe xong là hành động ngay, tuyệt đối không chậm trễ chút nào.
******
Tô Tây nằm ở bệnh viện quân khu gần một tháng rồi. Chân cũng gần như khỏi hẳn, nghe nói có người nhà đến, lập tức thu dọn đồ đạc.
"Thằng Tư." Tô Tuyết Bình nhìn Tô Tây, lại đau lòng không thôi, "Lúc trước bà đã nói với cháu rồi, bên đó vừa lạnh vừa khổ lại còn nguy hiểm. Lỡ như thật sự bị tàn tật, xem cháu lấy vợ kiểu gì."
Mọi người đều bất đắc dĩ. Bà cụ này cứ hễ mở miệng là nói đến chuyện lấy vợ.
Thật ra là do lúc đó điều kiện không tốt, lấy vợ thật sự không phải chuyện dễ dàng. Bố mẹ bà trước khi lâm chung đã dặn dò bà, nhất định phải cưới vợ cho em trai.
Điều này dường như đã trở thành sứ mệnh cả đời của bà.
Lần này bà đến Vệ Thành cũng là dự định, nhất định phải để cho mấy đứa cháu này đều cưới được vợ.
"Bà cô, cháu không phải vẫn ổn sao?"
"Ổn chỗ nào?" Tô Tuyết Bình bảo anh ấy quay một vòng, lại đi vài bước, lúc này mới yên tâm.
"Tô Tây, hôm nay nhà ăn có cá, anh may mắn rồi đấy." Một giọng nữ từ ngoài cửa vọng vào.