Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 288

 
Cô ấy cứ như con hổ nhỏ, vừa hung dữ vừa đáng yêu. Vừa nói vừa đỏ hoe mắt, chắc là càng nghĩ càng thấy tủi thân, lại khóc òa lên.

Tô Tây chẳng biết làm gì với cô ấy, chỉ đành nói: "Bà cô của tôi ơi, cô đừng khóc nữa được không?"

"Em không phải bà cô của anh, bà cô của anh ở ngoài kia kìa!" Trương Mẫn hừ một tiếng, nhẹ nhàng nói.

Tô Tây vội vàng cầu xin: "Gọi sao cũng được, cô đừng khóc nữa, để người khác nhìn thấy thì tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội được."

Trương Mẫn ủ rũ cúi đầu, nói: "Thật ra em cũng biết anh không thích em. Nhưng đây là lần đầu tiên em thích một người như vậy, anh là anh hùng, không thích em cũng là chuyện bình thường."

Cô gái che mặt, có chút xấu hổ nói: "Vậy sau này anh có còn để ý đến em không, thôi, anh lạnh nhạt với em một chút cũng được."

Tô Tây ngồi ngây ra đó, cũng không biết nên nói gì.

Lúc này Tô Tuyết Bình đẩy cửa bước vào, sốt ruột nói: "Cháu làm sao vậy? Con gái người ta đã nói đến mức này rồi, cháu còn lề mề như đàn bà, cháu muốn làm gì? muốn tạo phản à?"

Trần Bác Hiên và Tô Tiểu Lạc đứng từ xa ở ngoài cửa, sợ bị vạ lây.

Tô Tây buồn bực nói: "Bà cô, bà đừng làm loạn nữa, bà cái gì cũng không biết!"

"Bà cô đừng ép anh ấy, có câu nói rất hay, ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên." Trương Mẫn không nỡ để Tô Tây bị trách mắng vì mình.

Chuyện tình cảm vốn không thể miễn cưỡng.

"Cô gái ngốc, ngọt hay không phải ăn rồi mới biết chứ." Tô Tuyết Bình khuyên nhủ.

Trần Bác Hiên đứng bên cửa nói với Tô Tiểu Lạc: "Bà nội anh chắc chắn sẽ dạy hư người ta."

Tô Tiểu Lạc cười nói: "Người thời đại đó hình như đều biết cách tranh đấu hơn."

Tô Tuyết Bình: "Thời đại của bà, ăn không có mà ăn, mặc không có mà mặc. Tìm đối tượng cũng vậy, lấy chồng là để có cơm ăn áo mặc. Đâu giống bây giờ, điều kiện tốt hơn một chút, còn kén chọn thích hay không thích?"

"Lúc đó ông dượng các cháu vẫn còn trẻ, ông ấy rất thích bà. Nhưng gia cảnh của ông ấy cũng không khá hơn là bao. Bà sợ làm liên lụy nên dù thế nào cũng không đồng ý."


Trương Mẫn lau nước mắt, ngây ngẩn nhìn Tô Tuyết Bình, hỏi: "Vậy sau đó thì sao?”

“Sau đó ông ấy giận dỗi, đăng ký nhập ngũ. Còn bà thì ở nhà chăm sóc em trai, đồng thời lo cho mẹ già của ông ấy. Ông ấy cũng rất có chí, dần dần gia đình mới khấm khá hơn. Sau khi ông ấy xuất ngũ trở về, nhất quyết đòi cưới bà. Thế nhưng ông bà đã lỡ mất bốn năm năm.”

Tô Tuyết Bình hồi tưởng về quá khứ, gương mặt ánh lên nét hạnh phúc. Cuộc sống ngày ấy rất vất vả, nhưng có hy vọng là đủ rồi: "Thời đó của ông bà khổ lắm, có bữa ăn trước thì không biết bữa sau ra sao. Đâu như các cháu bây giờ. Đã yêu nhau thì đừng để lỡ dở thêm nữa.”

“Bà cô, thời này của bọn cháu khác thời đó của bà nhiều mà.” Tô Tây tỏ ra lo lắng.

“Khác cái gì mà khác? Chỉ cần lòng hướng về nhau, còn gì là không vượt qua được?” Tô Tuyết Bình lớn giọng mắng.

“Bà cô đừng ép anh ấy.” Trương Mẫn bỗng nghiêm túc nói: “Cháu hiểu rồi. Yêu là chờ đợi, là chịu được thử thách của thời gian. Nếu bị từ chối mà cháu đã buông tay, thì tình cảm ấy có đáng gọi là tình yêu thật sự không?”

Nhưng ý của Tô Tuyết Bình không phải như vậy! Bà há miệng định nói gì, nhưng lại không biết phải mở lời ra sao.

“Cháu sẽ chờ, giống như chồng của bà cô năm xưa, chờ đến ngày mây tan trăng hiện." Nói xong, Trương Mẫn đứng dậy rời đi.

Tô Tây gõ nhẹ lên đầu mình, than thở: “Bà cô, bà đúng là giỏi thật! Cô ấy mới hai mốt tuổi thôi, còn quá trẻ. Sao lại phải kiên nhẫn chờ cháu làm gì chứ? Nhà cô ấy chỉ có mỗi mình cô ấy là con gái. Nếu cháu đưa cô ấy theo đến vùng cao nguyên tuyết lạnh, thì gia đình cô ấy biết làm sao? Nếu cháu không mang cô ấy theo, vậy cô ấy lấy chồng hay không lấy cũng có khác gì nhau đâu?”

Đúng vậy! Đối với Trương Mẫn, điều đó quá bất công.

Theo quân sống ở vùng gian khổ như thế, còn ai hiểu rõ hơn bà được? Tô Tuyết Bình thoáng hối hận. Một cô gái tốt bụng, ngây thơ và lương thiện như vậy…

Tô Tiểu Lạc không nhịn được hỏi: “Anh Tư, anh định cả đời không kết hôn thật sao?”

“Cả đời không kết hôn, làm sao được!” Tô Tuyết Bình lập tức phản đối: “Người ta nói rồi, người ta tình nguyện cơ mà!”

Trần Bác Hiên thở dài: "Thật ra, em có thể hiểu được suy nghĩ của anh họ Tư. Nếu thích một người thì mong cô ấy hạnh phúc, chứ không nhất thiết phải ở bên nhau.”

Tô Tuyết Bình chống tay lên hông nói: "Cháu đấy, đúng là đọc sách nhiều quá, đến mức hỏng cả đầu óc. Đừng làm ảnh hưởng đến anh Tư của cháu.”

“Phó Thiếu Đình?” Tô Tiểu Lạc tình cờ gặp anh ở hành lang bệnh viện, vội gọi.

Phó Thiếu Đình dừng bước, bên cạnh anh là một người phụ nữ nước ngoài.

Người này, Tô Tiểu Lạc hình như đã từng thấy qua. Là cô gái người Nga trong bức ảnh treo trong phòng làm việc của Phó Thiếu Đình.

Ngoài đời cô ấy trông còn xinh đẹp hơn. Mái tóc vàng óng, đôi mắt xanh biếc, dáng người cao ráo, chiều cao thậm chí gần ngang tầm tai của Phó Thiếu Đình.

Cao thật, cũng rất đẹp.

Cô ấy là ai?

Phó Thiếu Đình nói gì đó với cô gái, cô gái nhìn thoáng qua Tô Tiểu Lạc, mỉm cười rồi rời đi.

“Sao em lại ở đây? Bị bệnh à?” Phó Thiếu Đình bước tới, nhưng lại thấy trong phòng bệnh có rất nhiều người. "Ông nội Tô.”

Tô Tuyết Bình hai mắt sáng rỡ, thầm nghĩ: Đây là con nhà ai mà đẹp trai thế này?

Trên người anh là bộ quân phục thiếu tướng không quân. Dáng người cao 1m85, chỉ cần đứng đó thôi đã đủ toát lên vẻ phong độ ngời ngời.

“Đây là chị cả ông, cháu cũng có thể gọi như nhóc con một tiếng bà cô.” Tô Chính Quốc giới thiệu.

“Bà cô.” Phó Thiếu Đình lập tức tiếp lời: "Xin lỗi, mọi chuyện đến bất ngờ quá, cháu chưa kịp chuẩn bị gì. Tối nay cháu sẽ đến nhà để chào hỏi ạ.”

“Không sao, không sao.” Tô Tuyết Bình là người không thích làm khó người khác.

“Vậy mọi người cứ nói chuyện, cháu còn chút việc phải xử lý.” Phó Thiếu Đình vội vã rời đi.

Tô Tuyết Bình hỏi: "Đây là con nhà ai thế, nhìn thật khôi ngô.”

“Chị còn muốn hỏi thêm là bao nhiêu tuổi, đã có người yêu chưa đúng không?” Tô Chính Quốc không nhịn được mà trêu chọc.

“Đúng vậy! Đừng có nói mỉa chị nữa, mau nói đi.” Tính bà vốn nóng nảy.

“Đây là cháu trai nhà họ Phó, năm nay 25 tuổi. Chính là kiểu mà chị gọi là dưa vẹo táo nứt chưa kết hôn đấy.” Tô Chính Quốc bật cười.

“Em nói thế nào vậy! Cậu thanh niên này chắc chắn vì quá ưu tú nên chưa gặp được người hợp ý thôi.” Tô Tuyết Bình đúng tiêu chuẩn kép rõ ràng.

“Thế cháu nhà họ Tô mình lại là dưa vẹo táo nứt à?” Tô Chính Quốc bất đắc dĩ nói. Dù sao phụ nữ, bất kể tuổi tác thế nào cũng đều rất khó chiều.

“Cháu nhà mình thì không phải vậy, mà là đầu óc gỗ đá, thiếu suy nghĩ.” Tô Tuyết Bình lắc đầu chê bai. Hai mươi lăm tuổi, hơn Tiểu Cửu tận sáu tuổi!

Có vẻ không hợp lắm nhỉ!

Đáng tiếc thật. Nếu không, bà còn có thể mai mối thử xem. Gặp được Phó Thiếu Đình rồi, mấy chàng trai trẻ tài năng ở Tân Thành đúng là không còn đáng nhìn nữa.

Tiểu Cửu của bà xứng đáng với người tốt nhất!

“Tiểu Cửu, cháu thấy tuổi tác chênh lệch nhiều có vấn đề không?” Tô Tuyết Bình không nhịn được hỏi.

Tô Tiểu Lạc vẫn chưa nắm được ý, cứ nghĩ bà đang nói đến chuyện tuổi tác của anh Tư và Trương Mẫn, liền vội đáp: "Tuổi lớn thì sao chứ? Tuổi lớn thì biết yêu thương người khác hơn. Có đúng không, anh Tư?”

Tô Tây trừng mắt nhìn cô một cái, nhưng không dám nói gì.

Tô Tuyết Bình trong lòng đã rõ ràng.

Bình Luận (0)
Comment