"Tôi thấy dãy giá sách này đúng là cũ kỹ thật rồi, để tránh làm ảnh hưởng đến các đồng chí khác, tôi xin phép bỏ tiền ra làm mới!" Phó Thiếu Đình bình tĩnh nói.
"Làm mới?" Người quản lý không ngờ hai đồng chí này lại có ý thức như vậy!
"Ừm, làm mới." Phó Thiếu Đình lặp lại.
"Vậy để tôi đi bàn bạc với lãnh đạo một chút, hai người đưa thẻ thư viện cho tôi, đừng có giỡn mặt với tôi đấy!" Quản lý là người cẩn thận, lập tức thu thẻ thư viện của hai người.
Phó Thiếu Đình cúi đầu, nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của Tô Tiểu Lạc, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Làm mới giá sách rồi, cũng không tính là lấy không."
Tô Tiểu Lạc ngước nhìn anh, tim vẫn còn đập thình thịch, quả nhiên là làm việc xấu hổ thì lòng dạ không yên.
"Vâng, cảm ơn."
Đường Tiểu Thiên lúc này mới đi tới, nhỏ giọng nói với Phó Thiếu Đình: "Hai người gây họa rồi à? Anh nói sớm là đã hẹn với Tiểu Cửu, tôi cũng đâu đến làm kỳ đà cản mũi chứ!"
"Không có hẹn." Phó Thiếu Đình liếc anh ấy, "Tôi nhớ hình như cậu có người thân làm thợ mộc, nhờ làm mấy cái giá sách có vấn đề gì không?"
"Không vấn đề." Đường Tiểu Thiên cười hắc hắc.
Người quản lý nhanh chóng dẫn lãnh đạo đến, lãnh đạo bày tỏ sự cảm ơn sâu sắc đối với Phó Thiếu Đình.
Khi biết Phó Thiếu Đình là vị thiếu tướng phi công trẻ tuổi, thái độ của người quản lý lập tức thay đổi.
Người quản lý cười nói với vẻ thông cảm: "Nhà tôi cũng có người làm phi công, đôi khi nhiệm vụ nặng nề nên chẳng có thời gian yêu đương gì cả. Hai người lần sau đến thư viện, cố gắng tìm chỗ nào vắng người một chút, ảnh hưởng người khác không tốt."
Tô Tiểu Lạc nghe vậy mặt đỏ bừng thêm, nhưng cô không dám phản bác. Dù sao cô cũng đã lén lấy một cuốn "sách cấm", chuyện này không thể nói ra được.
Phó Thiếu Đình cũng chẳng giải thích, chỉ thản nhiên nói: "Gây phiền phức cho anh rồi, giá sách mới chiều nay sẽ được đưa đến."
"Được, cảm ơn hai người nhé!" Vị lãnh đạo bắt tay Phó Thiếu Đình.
Tô Tiểu Lạc đi theo Phó Thiếu Đình ra khỏi thư viện, Đường Tiểu Thiên ở lại xử lý những việc còn lại.
Tô Tiểu Lạc nói: "Đến lúc đó hết bao nhiêu tiền, em đưa cho Đường Tiểu Thiên."
"Không cần, cậu ấy chắc chắn sẽ không lấy đâu." Phó Thiếu Đình hiểu rõ Đường Tiểu Thiên. "Em đưa cho cậu ấy thêm mấy lá bùa đi, hình như cậu ấy với cô gái kia có chút trục trặc."
"Được." Tô Tiểu Lạc cảm thấy thoải mái hơn một chút.
"Nếu em không có việc gì, đi dạo với anh một lát nhé?" Phó Thiếu Đình đề nghị.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, trời xanh mây trắng, nắng không gắt, nhiệt độ dễ chịu. Hai người đi trên đường cũng không nói chuyện, cảm thấy rất thư thái.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một cô bé, tay ôm một bó hoa, mặc quần áo rách rưới, cô bé đến trước mặt Phó Thiếu Đình: "Anh trai ơi, mua hoa tặng chị gái xinh đẹp này nhé?"
Nhìn là biết số hoa này cô bé không biết hái ở đâu, trên ngón tay còn bị gai đâm.
"Bán thế nào?" Phó Thiếu Đình hỏi.
"Năm hào một bông." Cô bé ngập ngừng ra giá, sợ Phó Thiếu Đình chê đắt, liền bổ sung thêm, "Một đồng mua được ba bông."
Phó Thiếu Đình lấy ra một đồng mua ba bông.
Cô bé nhận tiền, nói một câu chúc may mắn, rồi chạy đi như sợ anh sẽ hối hận.
Tô Tiểu Lạc hỏi: "Anh làm vậy chẳng phải là khuyến khích đầu cơ trục lợi sao?"
Phó Thiếu Đình nhìn những bông hoa trên tay, vẻ mặt hơi khựng lại, rõ ràng vừa rồi anh không hề nghĩ đến vấn đề này.
"Cảm ơn, nhưng em rất thích." Tô Tiểu Lạc nhận lấy, những bông hoa được cô bé bọc bằng giấy báo, sẽ không làm đau tay.
"Thích là tốt rồi." Phó Thiếu Đình đút một tay vào túi quần.
"Nhưng cô bé đó có thể sẽ gặp rắc rối lớn đấy." Tô Tiểu Lạc nói. "Số hoa này là cô bé lén lẻn vào vườn hoa hái trộm, hơn nữa còn lấy trộm ví của anh."
Phó Thiếu Đình đưa tay sờ túi quần, nhất thời không nói nên lời: "Sơ suất quá."
Vừa rồi anh chỉ mải chú ý đến hoa, không để ý đến động tác của cô bé. Nhưng nếu Tô Tiểu Lạc không nhắc nhở, chắc chắn là cô có ý đồ khác.
Tô Tiểu Lạc cười nói: "Đi thôi! Coi như anh đã giúp em giải vây, em sẽ giúp anh tìm lại ví, coi như huề nhau nhé!"
Phó Thiếu Đình khẽ nhếch miệng: "Được."
Tô Tiểu Lạc dẫn đường phía trước, đi qua những con đường ngoằn ngoèo, cuối cùng cũng tìm thấy cô bé kia.
Cô bé đã nộp chiếc ví ăn trộm được, nhưng lại giấu đi một đồng tiền Phó Thiếu Đình mua hoa. Nhưng những đứa trẻ đường phố này đều có người giám sát, vì vậy cô bé bị đánh một roi, buộc phải nộp cả đồng tiền đó ra.
Tên kia mới hài lòng để cô bé rời đi, một đứa trẻ khác cũng đi tới, nhưng hôm nay nó không kiếm được gì, sắp bị đánh thì Phó Thiếu Đình xông lên.
Một cước đá tên kia ngã xuống đất.
Tên kia ôm bụng, không thể đứng dậy nổi.
"Anh trai?" Cô bé nhìn thấy Phó Thiếu Đình, miệng há hốc, ánh mắt sáng lên.
Tô Tiểu Lạc đi tới che chở cho bọn trẻ, nhặt chiếc ví của Phó Thiếu Đình dưới đất lên. Cô mở ra xem, lại nhìn thấy một bức ảnh bên trong, tim cô không khỏi đập mạnh, mặt cũng bất giác đỏ lên.
Bức ảnh này chụp lúc nào nhỉ?
Trong ảnh Phó Thiếu Đình đứng thẳng người ở đó, mày kiếm anh tuấn. Còn cô không biết đang cầm giấy viết cái gì, đầu ngẩng lên.
Trông hơi ngốc nghếch.
Nhớ ra rồi, hình như là lần ở trại trẻ mồ côi. Bức ảnh này chắc chắn là chị dâu Hai chụp, cô nhìn dáng vẻ của mình trong ảnh, cảm thấy hơi xấu hổ.
Sao lại chụp cả cô vào trong nữa chứ.
"Anh trai giỏi quá!" Cô bé bán hoa hét lên cổ vũ.
Tô Tiểu Lạc nhìn sang, Phó Thiếu Đình một mình đấu với ba người, không hề yếu thế.
Ba tên kia thấy gặp phải đối thủ mạnh, liền rút dao găm ra.
Tô Tiểu Lạc đang định ra tay giúp đỡ, Phó Thiếu Đình vung tay lên túm lấy hai tên, khiến chúng đâm vào nhau. Hai tên kia đâm vào nhau đến hoa mắt chóng mặt, ngã lăn ra đất.
Tên còn lại muốn chạy, Phó Thiếu Đình túm lấy cổ áo hắn, nhẹ nhàng ném một cái, hắn đã ngã xuống đất kêu la thảm thiết.
Thôi được rồi!
Anh quả thực rất lợi hại, không cần cô giúp.
Một lúc sau Ôn Dữ mới dẫn người đến, khống chế đám người này.
Ôn Dữ đã theo dõi nhóm người này từ lâu, hỏi: "Sao mọi người lại ở đây?"
Phó Thiếu Đình: "Đi dạo thì gặp phải, mọi người cứ làm việc đi, lát nữa nói chuyện sau."
Anh nhìn xung quanh, Tô Tiểu Lạc bước tới với tâm trạng phức tạp đưa ví cho anh: "Ví của anh đây."
Phó Thiếu Đình mở ví ra, nhìn thấy bức ảnh bên trong, đóng ví lại.
"Anh không xem thử có mất tiền không à?" Tô Tiểu Lạc nhịn không được hỏi.
"Không có, anh không để tiền trong ví." Phó Thiếu Đình mặt không đổi sắc nói.
Vừa rồi khi Phó Thiếu Đình trả tiền, đúng là không lấy ví ra.
Người này kỳ lạ. Ví mà không để tiền!
"Anh trai ơi, anh thật là lợi hại, sau này em có thể lấy anh được không?" Cô bé bán hoa chạy đến, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
Những kẻ xấu kia đã bị anh đánh bại chỉ trong nháy mắt.
Phó Thiếu Đình ngắn gọn trả lời: "Không được."
Cô bé tỏ vẻ thất vọng.
Tô Tiểu Lạc nói: "Con bé trông cũng chỉ bảy tám tuổi, anh dỗ dành nó một chút cũng được mà!"
"Anh không bao giờ lừa gạt người khác." Phó Thiếu Đình thản nhiên nói.
"Vậy, bức ảnh trong ví của anh, có thể đổi một tấm khác được không?" Tô Tiểu Lạc ngượng ngùng hỏi.
Phó Thiếu Đình nhìn cô: "Ảnh hưởng đến em à?"