Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 317

“A Thanh, mau lại đây!” Lão vu sư hét lớn.

A Thanh thừa lúc hỗn loạn chạy đến bên lão vu sư. Thủ lĩnh tỏ vẻ hoảng loạn, vội vàng ngăn lại: “A Thanh, vừa rồi tôi chỉ muốn dùng cô để dọa ông nội cô, chứ không hề có ý định giết cô.”

“Thật sao?” Ánh mắt của A Thanh nhìn thủ lĩnh, mang theo vẻ phức tạp.

“Thật! Mau khuyên ông nội cô đi! Chỉ cần khai thác mỏ vàng này, chúng ta sẽ có đủ tiền mua vũ khí và đạn dược. Khi đó chúng ta sẽ trở thành thần linh trong khu rừng này, không ai dám làm gì chúng ta!”

Lão vu sư thét lớn: “A Thanh, đừng nghe lời hắn! Hắn chỉ đang lợi dụng cháu thôi. Chờ ông giết xong bọn chúng, cháu hãy rời đi. Chúng ta vốn chỉ là những người bị ép buộc, sẽ không ai làm khó cháu đâu.”

Thủ lĩnh vội vàng chen vào: “Cô có muốn sống một cuộc đời tầm thường bị người khác sỉ nhục, đánh đập, phải lo từng bữa ăn không? Hay là muốn gả cho một gia đình bình thường bị mẹ chồng sai khiến? A Thanh, cô không đáng phải sống một cuộc đời như thế!”

A Thanh không muốn một cuộc đời tầm thường. Ban đầu, cô ta từng ảo tưởng rằng sau khi cưới A Cường, mình sẽ trở thành vợ của trưởng thôn tương lai, nhìn mọi người vì cô ta mà tranh giành tình cảm. Nhưng sau khi kết hôn, mẹ của A Cường liên tục quát mắng, bắt cô ta gánh nước giặt giũ, nấu cơm, làm việc vặt.

Đó không phải là cuộc sống mà cô ta mong muốn.

Cho đến khi gặp thủ lĩnh. Hắn tấn công vào làng, nắm quyền sinh sát trong tay khiến tất cả phải khuất phục. Cô ta dùng nhan sắc của mình, không chút khó khăn leo lên giường của hắn, được sủng ái hết mực.

Những ánh mắt sợ hãi của mọi người khiến cô ta say mê cảm giác quyền lực.

“Đừng nghe hắn! Hắn chỉ lợi dụng cháu!” Lão vu sư bị rỉ máu từ khoé miệng, thét lên trong đau đớn. Ông ta biết pháp thuật mạnh mẽ của mình đã vượt quá giới hạn chịu đựng. “Hãy hứa với ông, sống một cuộc đời bình thường.”


“Ngăn ông nội cô lại đi, A Thanh! Tôi hứa, cô sẽ là người phụ nữ duy nhất của tôi!” Thủ lĩnh gấp gáp nói, hai mắt đỏ ngầu. “A Thanh, tôi yêu cô! Ông nội cô đã già cả lú lẫn rồi, nhưng tôi thì yêu cô thật lòng!”

A Thanh rút con dao găm ra, đâm mạnh vào lưng lão vu sư.

Pháp thuật phản phệ.

Con mãng xà khổng lồ chuyển hướng, lao vào lão vu sư rồi biến mất giữa không trung.

Lão vu sư quỳ gục xuống đất, đôi mắt trắng đục dần nhuốm máu đỏ, rồi ngã xuống, không đứng dậy nữa.

“A Thanh, ngoan nào, lại đây.” Thủ lĩnh dang tay gọi cô ta.

A Thanh chạy đến lao vào vòng tay của hắn, rơi một giọt nước mắt: “Thủ lĩnh, A Thanh bây giờ chẳng còn ai thân thích nữa.”

“Đừng lo, tôi sẽ bảo vệ cô.” Thủ lĩnh cúi xuống hôn lên trán cô ta.

Hắn thực sự không nỡ rời xa A Thanh. Ngay từ lần đầu gặp, hắn đã thấy khát vọng trong ánh mắt cô ta giống hệt hắn.

“Thủ lĩnh, giờ lão vu sư đã chết, chúng ta phải làm gì?” Một đàn em hỏi.

“Dùng bọn họ mở đường qua bãi mìn! Tôi muốn mỏ vàng!” Thủ lĩnh thay đổi kế hoạch.

Lúc trước bọn hắn đã ép người dò đường được một nửa. Hiện giờ phần còn lại cứ để nhóm người kia tự mình đi.

“Thủ lĩnh, không phải anh nói trong đội bọn họ có người giỏi đạo thuật sao? Chỉ cần người đó dẫn đường, chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao?” A Thanh hiến kế, cố gắng chứng minh giá trị của mình để giữ vững địa vị.

“Đúng vậy! Sao tôi lại quên mất chuyện đó?” Thủ lĩnh bật cười, hôn mạnh lên má A Thanh.

Hắn lập tức dẫn người xuống núi, bắn một phát súng lên trời, gào to: “Tôi biết các người ở quanh đây! Bây giờ cho các người một cơ hội cứu đồng đội. Trong các người, ai là đạo sĩ thì ra đây dẫn đường. Tôi sẽ thả bốn người này! Một đổi bốn, các người lời to!”

“Nếu không, bốn người này sẽ bước qua bãi mìn. Tôi cho các người thời gian suy nghĩ, đừng bắt tôi chờ quá lâu!”

“Để em đi.” Tô Tiểu Lạc lập tức lên tiếng.

“Em điên rồi sao?” Phó Thiếu Đình phản đối. “Anh đưa em ra đây, thì phải đảm bảo em bình an trở về.”

“Đây là bãi mìn, chỉ có em mới qua được!” Tô Tiểu Lạc kiên định nói. “Tin em, được không?”

Phó Thiếu Đình đỏ mắt, nắm chặt tay cô: “Đó là bãi mìn, em hiểu không?”

“Anh không tin em?” Tô Tiểu Lạc bình thản hỏi.

“Chuyện này không liên quan đến niềm tin! Để anh đi!” Phó Thiếu Đình thà rằng mạo hiểm chính mình, không muốn cô gặp nguy hiểm.

“Anh có giỏi đến đâu vẫn không thể thoát khỏi bãi mìn. Anh biết tính toán, nhưng không thể tránh được mìn.” Cô khẽ cười: “Yên tâm, em sẽ không sao.”

“Em đổi bốn người, là giao dịch có lời.”

Tô Tiểu Lạc mỉm cười, nhưng không ai trong nhóm có thể nở nụ cười. Họ chỉ cảm thấy bất an.

Tiểu Giang nói: "Không thể để Tiểu Tô đi được, để tôi đi. Dù sao bọn chúng cũng không biết ai là ai, cùng lắm thì tôi chết cùng bọn họ ở đó."

"Đúng vậy, để tôi đi."

"Tôi cũng đi."

"Mọi người đừng làm loạn nữa, tên thủ lĩnh kia không phải kẻ ngốc. Có biết đạo thuật hay không, thử một cái là biết ngay, đến lúc đó không những không cứu được người, mà mọi người đều sẽ chết ở đó." Tô Tiểu Lạc trấn an họ. "Đừng lãng phí thời gian nữa, Phó Thiếu Đình, anh ra lệnh đi."

Phó Thiếu Đình ôm chặt Tô Tiểu Lạc, nói: "Em nhất định phải sống sót trở về cho anh, nghe thấy chưa?"

"Vâng, em hứa với anh." Tô Tiểu Lạc đáp ứng.

Tiểu Hứa thấy vậy cũng muốn tiến lên ôm Tô Tiểu Lạc, Phó Thiếu Đình đẩy cậu ta ra: "Bây giờ cứ hành động theo kế hoạch, Tiểu Hứa, Tiểu Giang hai người đi cùng tôi xuống đổi người, những người khác án binh bất động."

"Rõ!"

Tô Tiểu Lạc đi trước nhất, khi cách bọn họ năm trăm mét, cô hét lên: "Tôi chính là người biết đạo thuật, bây giờ tiến hành trao đổi."

Tô Tiểu Lạc đưa tay ra, ném ra một lá bùa màu vàng, lá bùa hóa thành một ngọn lửa cháy mãi trong lòng bàn tay cô.

Tên thủ lĩnh vừa nhìn thấy, sắc mặt vui mừng, hỏi: "Cậu có biết xem bói không?"

"Biết." Tô Tiểu Lạc nói.

"Vậy cậu xem cho tôi một quẻ, lần này tôi có thể đào được vàng không?" Tên thủ lĩnh nói.

"Có thể." Tô Tiểu Lạc đáp, đào được nhưng không có mệnh hưởng.

"Vậy cậu xem thêm cho cô ta một quẻ nữa, xem đúng thì mới được đổi." Tên thủ lĩnh chỉ vào A Thanh bên cạnh nói.

Tô Tiểu Lạc có A Cường hỗ trợ, đương nhiên biết chuyện của A Thanh. Sắc mặt A Thanh lập tức thay đổi. Ánh mắt tràn đầy sát khí, không ngờ Tô Tiểu Lạc lại biết hết mọi chuyện.

"Được! Chính là cậu!"

Tô Tiểu Lạc đi thẳng tới, trao đổi với bốn người đồng đội. Bốn người đồng đội rõ ràng không muốn dùng Tiểu Tô để đổi lấy mình, Tô Tiểu Lạc nghiêm mặt nói: "Phục tùng mệnh lệnh."

Bốn người này mới miễn cưỡng đi về phía Phó Thiếu Đình, Tiểu Giang và Tiểu Hứa.

Tên thủ lĩnh dùng súng chĩa vào Tô Tiểu Lạc, bảo cô dẫn đường phía trước. Tô Tiểu Lạc nhìn Phó Thiếu Đình và những người khác, kiên quyết bước vào bãi mìn.

Phó Thiếu Đình dẫn người lên núi, nói: "Bây giờ chúng ta đến làng cứu người."

"Vậy Tiểu Tô thì sao?" Tiểu Hứa không khỏi hỏi.

"Chúng ta phải tin tưởng cô ấy!" Phó Thiếu Đình ra lệnh, quay người lại nhìn bãi mìn một lần nữa, rồi dẫn người rời đi.

Một nửa người của tên thủ lĩnh ở đây, trong làng sẽ dễ đối phó hơn.

Tiểu Cửu, đợi anh về.

Bình Luận (0)
Comment