Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 322

 
Bỗng nhiên đất rung núi chuyển, đá từ trên cao rơi xuống ầm ầm, mặt đất nứt toác.

"Không ổn rồi, sắp sập rồi!"

"Chạy mau!"

Tô Đông hét lớn, nhưng phát hiện Phó Thiếu Đình đang nhặt chiếc túi vải trắng, định chui vào trong hang.

Bên trong thế nào cũng không biết, tên điên này!

"Anh Cả, kéo Thiếu Đình lại!"

Tô Viễn cũng nhận ra, hai người xông lên, mỗi người giữ một cánh tay Phó Thiếu Đình kéo lại.

"Nếu Tiểu Cửu có thể trốn thoát, chắc chắn em ấy đã trốn rồi. Nếu em ấy không thể, cậu vào đó cũng chỉ là đi tìm đến cái chết thôi!", Tô Đông nói lý lẽ. "Cho dù cậu có vào đó cũng vô ích."

Những thứ vượt quá sức mạnh của tự nhiên như vậy, làm sao người thường như họ có thể đối phó được.

Hơn nữa cái hang này cũng chưa chắc đã vào được. Nếu còn chần chừ, tất cả họ đều sẽ chết ở đây.

"Nếu cậu không đi, chúng tôi sẽ ở lại cùng cậu!", Tô Viễn tức giận nói.

Phó Thiếu Đình lúc này mới bình tĩnh lại đôi chút, ôm túi vải trắng vào lòng rồi cùng họ chạy ra ngoài.

Loạng choạng chạy một mạch, cuối cùng cũng thoát khỏi hang động. Ngay khi họ vừa ra ngoài, cả ngọn núi liền sụp đổ xuống.

Bụi bay mù mịt như bão cát.

Mọi người đều bị cảnh tượng này làm cho kinh hãi, vậy mà sập thật rồi!

Phó Thiếu Đình ôm chặt túi vải trắng, không chịu buông tay. Đây là chiếc túi Tô Tiểu Lạc luôn mang theo bên mình, cô thường thích để giấy vàng, chu sa và la bàn trong đó.

Thỉnh thoảng, còn có thêm một ít đồ ăn vặt.

"Mở ra xem thử đi", Tô Viễn ngồi xuống bên cạnh anh, vỗ vỗ vai anh. "Biết đâu Tiểu Cửu có để lại gì đó cho chúng ta."

Nghe vậy, Phó Thiếu Đình liền đổ hết đồ đạc ra. Đúng như anh nghĩ, toàn là những thứ Tô Tiểu Lạc thường dùng.

Đột nhiên anh nhìn thấy một tờ giấy màu vàng viết đầy chữ, cầm lên xem thì ra là thư tuyệt mệnh mà Tô Tiểu Lạc viết cho họ bằng chu sa.


"Rất xin lỗi, phải nói lời tạm biệt với mọi người bằng cách này. Sư phụ em nói, không được nhúng tay vào nhân quả của thế gian, nếu không sẽ bị phản phệ.

Ban đầu em cũng nghĩ mình có thể đứng ngoài cuộc, nhưng khi tận mắt chứng kiến, em vẫn bị ý chí của các liệt sĩ khuất phục.

Họ đã hy sinh để đổi lấy hiện tại. Không có họ thì làm sao có chúng ta. Họ làm được, em cũng làm được!

Phó Thiếu Đình, em phải thất hứa rồi, anh nhất định sẽ hiểu cho em đúng không? Anh cứ nói với ông nội và mọi người rằng em đã đi ngao du thiên hạ với sư phụ rồi nhé.

Giúp em nói với họ rằng em rất nhớ ông nội, nhớ mọi người.

Em nhớ họ lắm.

Có duyên sẽ gặp lại.

Phó Thiếu Đình, tạm biệt anh! Nào! Không được khóc, em thích nhìn anh cười cơ!

Tô Tiểu Lạc tuyệt bút."

Tô Viễn và Tô Đông từ lâu đã nước mắt lưng tròng, họ che mắt, đau lòng khôn xiết khóc nức nở như trẻ con.

"Con bé ngốc này! Làm anh hùng gì chứ, anh hùng dễ làm vậy sao?"

"Muốn làm anh hùng cũng không đến lượt em!"

Hai mắt Phó Thiếu Đình đỏ hoe, nhưng lại không rơi một giọt nước mắt nào. Trái tim như bị khoét mất một mảng lớn, trống rỗng đến khó chịu.

Anh ôm chặt chiếc túi vải trong tay, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Trên trời đột nhiên đổ mưa, tí tách rơi xuống đất, rơi trên người Phó Thiếu Đình, trên khuôn mặt anh.

*****

Thời gian thấm thoắt thoi đưa.

Tám tháng sau, trời trở lạnh.
Vương Thiến ôm Tiểu Dĩ An, dùng chăn quấn chặt lấy đứa nhỏ.

"Nhanh lên, vào nhà mau", Nghiêm Chỉ mở cửa. "Trời lạnh thế này, sao chị còn đưa cháu ra ngoài làm gì?"

"Chị về nhà mẹ đẻ một chuyến, em dâu chị cũng đang mang thai, chị qua đó chia sẻ cho họ một số điều cần chú ý", Vương Thiến cười nói.

"Ồ, em trai chị mới cưới được bao lâu mà đã có rồi!", Nghiêm Chỉ cảm thán.

"Cũng nửa năm rồi, năm đó nếu không có Tiểu Cửu...", sắc mặt Vương Thiến thay đổi, không nói tiếp nữa.

Nghiêm Chỉ đóng cửa lại, nửa năm nay đã xảy ra không ít chuyện. Cho đến bây giờ cô vẫn có cảm giác không chân thật, Tiểu Cửu đến nhà họ Tô, giúp cô và Tô Đông gỡ bỏ khúc mắc trong lòng.

Còn giúp anh cả chị dâu có con, và cứu Tô Tây.

Nếu không có Tiểu Cửu, nhà họ Tô sẽ ra sao, thật sự không dám tưởng tượng.

"Tiểu Cửu mất tích cũng tám tháng rồi nhỉ!", Nghiêm Chỉ nói.

"Ừ", Vương Thiến đặt Tiểu Dĩ An lên giường trẻ em. "Tiểu Dĩ An cũng được hơn tám tháng rồi."

Tô Viễn và Tô Đông trở về sau hai tháng, họ nói Tô Tiểu Lạc đã đi ngao du thiên hạ với sư phụ.

Ban đầu mọi người còn tin, sau đó cảm thấy có gì đó không đúng. Đi ngao du thiên hạ, sao lại không gửi một lá thư nào về? Mỗi ngày mọi người đều gặp người đưa thư, hỏi xem có thư của nhà họ Tô không.

Nhưng lần nào cũng không có.

Tô Viễn và Tô Đông càng dứt khoát đến biên giới, ở đó liên tục đối phó với kẻ thù.

Phó Thiếu Đình cũng vậy.

Nghe nói anh như người không muốn sống, lần nào cũng suýt chết. Mỗi lần tin chiến thắng truyền đến, tâm trạng của họ lại như ngồi tàu lượn siêu tốc, không nói nên lời.

"Mẹ ơi!", Tử Huyên vừa khóc vừa đi vào.

"Sao vậy?", Nghiêm Chỉ xoa đầu con gái hỏi.

"Mặt dây chuyền cô Cửu tặng con bị hỏng rồi", mắt Tử Huyên đỏ hoe, cô bé đã lâu không gặp cô Cửu rồi.

"Hỏng rồi sao?", Nghiêm Chỉ nhớ Tiểu Cửu từng nói, mặt dây chuyền này là để chặn tai họa cho Tử Huyên.

"Hôm nay là sinh nhật ba tuổi của Tử Huyên đấy! Đừng khóc nữa, khóc sẽ không xinh đâu", Vương Thiến dỗ dành.

"Sinh nhật ba tuổi", Nghiêm Chỉ lặp lại, "Xem ra mặt dây chuyền này lại cứu Tử Huyên một lần nữa rồi."

"Mẹ, cô Cửu có phải không cần chúng con nữa không?", Tử Thành cũng đi vào, vẻ mặt đầy lo lắng.

Mấy tháng nay, người trong nhà vừa nhắc đến cô Cửu là sắc mặt đều không được tốt.

"Không phải đâu", Nghiêm Chỉ lắc đầu, xoa đầu hai đứa nhỏ, "Cô Cửu yêu thương các con hơn ai hết, sao có thể không cần các con chứ! Chỉ là cô Cửu có việc rất quan trọng phải làm nên không về được thôi."

"Vâng ạ, bây giờ chữ của con viết rất đẹp rồi, đợi cô Cửu về, con nhất định phải cho cô xem", Tô Tử Thành cười nói.

"Mẹ ơi, con nhớ cô Cửu quá", Tử Huyên ôm Nghiêm Chỉ, nhỏ giọng nói, "Mẹ có thể viết thư cho cô Cửu, bảo cô về không ạ?"

Nghiêm Chỉ quay mặt đi, nhất thời không biết nên an ủi bọn trẻ thế nào.

Vương Thiến nói: "Cô Cửu của các cháu rất giỏi, nếu cô ấy biết các cháu nhớ cô ấy, sẽ cố gắng về sớm thôi."

"Thật ạ?", Tử Huyên mở to mắt hỏi, "Vậy Tử Huyên mỗi ngày đều sẽ rất chăm chỉ nhớ cô Cửu ạ! Ăn cơm cũng nhớ, chơi cũng nhớ, ngủ cũng nhớ, như vậy cô Cửu có về không ạ?"

"Vậy lúc học sao em không nhớ?", Tử Thành hỏi.

"Cô Cửu nói, một lúc không thể làm hai việc, lúc học phải chuyên tâm", Tử Huyên ngoan ngoãn trả lời.

"Ồ, đúng rồi!", Tử Thành gãi gãi đầu nói, "Hình như cô Cửu có nói vậy."

"Hai đứa đi chơi đi! Tiểu Dĩ An ngủ rồi, phải nhẹ nhàng thôi!", Vương Thiến xoa đầu hai đứa nhỏ, căn dặn.

Nghiêm Chỉ ngồi trên ghế sofa, đợi bọn trẻ đi xa, lúc này mới bật khóc nói: "Chị dâu, chị nói xem Tiểu Cửu có còn về nữa không?"

Trong lòng Vương Thiến cũng đã sớm có suy đoán nhưng lại không dám nói ra. Sức khỏe của ông nội không tốt, thêm chút kí.ch th.ích nữa e là không chịu nổi.

Bình Luận (0)
Comment