Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 328

 

Tô Tiểu Lạc gọi lớn một tiếng, nhưng người kia chẳng có chút phản ứng nào. Hả? Đầu tóc bạc trắng, chẳng lẽ là một ông lão?

Bị lãng tai rồi à?

Không còn cách nào khác, cô bèn tháo mũ xuống, vẫy mạnh tay hét lên: “Ông lão ơi, giúp cháu một chút được không?”

Phó Thiếu Đình đứng sững ở đó, không dám cử động. Anh sợ đây chỉ là ảo giác, hoặc là một giấc mơ.

Nếu là mơ, khi tỉnh lại cô sẽ biến mất.

Đã không biết bao đêm anh mơ thấy cô, để rồi cảm giác như trái tim bị ai đó móc rỗng.

Tô Tiểu Lạc thấy ông lão vẫn bất động, trong lòng tức đến phát điên, lầm bầm: “Tốt nhất là ông ấy bị đông cứng đi, nếu không thì đúng là người không có lòng tốt.”

Cô giơ tay ra, cố hết sức trèo lên khỏi cái hố.

Chân ngắn thật là khổ mà! Nếu đổi lại là Phó Thiếu Đình, chắc chỉ cần bước một bước là xong.

“Cái tên Phó Thiếu Đình đáng ghét, giờ chắc anh đang nằm trong chăn ấm, ăn bánh ngon lành. Đáng ghét, thật ghen tị quá đi! Chờ đấy, gặp lại anh em nhất định sẽ hóa ma dọa cho sợ chết khiếp!”

“Nếu mình mất tích lâu thế này, chắc ông nội lo lắm. Không biết mọi người có nhớ mình không, hay lại mong mình biến mất luôn rồi?”

“Hừ, mình sẽ không để họ toại nguyện đâu!”

Tô Tiểu Lạc vừa nghĩ vừa ủ rũ. Trên gương mặt cô không còn nụ cười nữa. Sau lần bị thương nặng, cô mới tỉnh lại cách đây một tháng. Ông già đó bảo cô đã ngủ rất lâu, nhờ trận pháp của ông ta mới giữ được mạng sống.

Ông ta còn bắt cô phải báo ân.

Cô mất một tháng mới phá xong trận pháp cho ông ta. Vậy mà ngay khi trận pháp bị phá, ông già đó sợ cô lấy sạch của cải của mình, liền lập tức đuổi cô đi không thương tiếc.

Đúng là đồ vô ơn!

“Chả có chút tình người nào!”

“Ngươi trông mong một con mãng xà biết nhân tính cũng khó lắm.” Lang thú trong ngọc cổ yếu ớt nói vọng ra.

“Lắm lời quá! Mau đưa ta ra ngoài.” Tô Tiểu Lạc nhăn mặt. Nếu không phải do không mang theo giấy bùa và chu sa, thì sao cô để mặc họ lộng hành thế này!


“Một tháng gà rán!” Lang thú thanh giọng nói. Mấy tháng nay toàn ăn đồ chay, nó nhất định phải mặc cả chút gì đó.

“Tô Tiểu Lạc!” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ xa.

Đôi mắt cô nheo lại, lang thú lập tức đổi giọng: “Nửa tháng cũng được.”

“Ai thèm để ý đến ngươi!” Cô nhướng mày, đẩy con sói ra. “Phó Thiếu Đình, là anh phải không? Anh đứng đó làm gì? Mau lại đây giúp em đi!”

Phó Thiếu Đình lúc này mới bước nhanh về phía cô. Trong ánh sáng mờ nhạt, anh nhìn cô rõ ràng từng chi tiết. Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, đôi má ửng hồng, đôi mắt lườm anh giận dữ. Vẫn giống như trước, sống động, lanh lợi.

“Nếu anh còn đứng đó, em sẽ giận thật đấy!” Tô Tiểu Lạc phồng má, cảm thấy kỳ lạ. Mới có tám tháng không gặp mà anh không nhận ra cô nữa sao?

Phó Thiếu Đình cuối cùng cũng đưa tay ra, nắm lấy bàn tay cô. Khi cảm nhận được hơi ấm từ tay cô, anh mới chắc chắn đây là sự thật.

“Này, anh không nghe em gọi sao? Bỏ mặc em ở đây lâu thế, em mặc kệ, anh phải mời em ăn ngon bù lại!” Tô Tiểu Lạc dùng tay chọc vào ngực anh, tỏ vẻ bất mãn.

Phó Thiếu Đình kéo cô vào lòng, ôm thật chặt, giọng nói khàn đặc: “Cuối cùng em cũng chịu quay về?”

Tô Tiểu Lạc cảm nhận được cơ thể anh hơi run lên. Cô cũng nhẹ nhàng ôm lấy anh, cười hắc hắc: “Em về rồi đây! Có bất ngờ không?”

“Không được dọa anh thêm lần nào nữa!” Phó Thiếu Đình nghiêm giọng, siết chặt vòng tay quanh cô.

Cảm giác cô ở trong vòng tay mới khiến anh thực sự an tâm.

“Ui, chuyện ngoài ý muốn thôi mà.” Cô bị anh ôm đến nghẹt thở, đẩy nhẹ anh ra nói: “Nếu anh còn không buông tay, em sẽ bị siết chết mất.”

Phó Thiếu Đình miễn cưỡng thả cô ra, cẩn thận quan sát gương mặt và toàn thân cô. Khi chắc chắn cô an toàn, anh mới yên tâm.

Tô Tiểu Lạc đưa tay kéo hàm râu anh, bật cười: “Phó Thiếu Đình, mới tám tháng không gặp mà anh để râu dài thế này à? Định thay đổi phong cách, làm chú đẹp trai sao?”

Anh vốn đã đẹp trai, ngay cả bộ râu cũng rất thu hút. Nhưng lúc này, anh lại chau mày quay mặt đi, hỏi: “Em đã đi đâu? Có bị thương không?”

Tô Tiểu Lạc kể lại những gì đã xảy ra, sau đó hỏi: “Anh một mình ở đây làm gì? Đừng nói là đợi em suốt thời gian qua nhé?”

Phó Thiếu Đình lạnh lùng đáp lại: “Không có, chỉ tiện đi dạo thôi. Anh cả và anh hai của em cũng ở đây. Đi, anh đưa em gặp họ.”

Anh nắm chặt cánh tay cô, như thể sợ cô biến mất lần nữa.

“Phó Thiếu Đình, em tự đi được mà.”

“Anh sợ em lại lạc.”

Mũi cô cay xè. Tên này bề ngoài lạnh lùng mà trong lòng ấm áp, cô nghiêng đầu nói: “Thế em mệt quá đi không nổi nữa, anh bế em nhé?”

Không đợi cô kịp phản ứng, anh bế cô lên. Cô hoảng hốt hét lên: “Em đùa thôi mà, mau thả em xuống!”

“Anh không đùa. Tô Tiểu Lạc, nếu em lại lừa anh lần nữa, anh sẽ…”

“Sẽ làm sao?” Cô vòng tay ôm cổ anh, tò mò hỏi.

Anh đứng lại, ánh mắt nhìn sâu vào gương mặt cô, rất lâu mới nói: “Không có gì.”

Cô cười khúc khích, hỏi: “Có phải nhớ em lắm không?”

Phó Thiếu Đình không trả lời, nhưng cô cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng tựa đầu lên vai anh, thì thầm: “Nhưng em nhớ anh đấy.”

Tim anh đập thình thịch, cảm giác như đang được lấp đầy bởi giọng nói nhỏ nhẹ của cô.

“Những tháng em hôn mê, em đã mơ thấy rất nhiều chuyện hồi nhỏ. Mơ thấy rất nhiều người, cũng nhớ rất nhiều người.” Tô Tiểu Lạc cọ má vào cổ anh, giọng nói dịu dàng: “Đặc biệt là nhớ anh.”

Phó Thiếu Đình thoáng sững người, không để ý mà bị vấp chân, hai người cứ thế lăn xuống tuyết mấy vòng, Phó Thiếu Đình lập tức ôm chặt cô vào lòng.

Tô Tiểu Lạc nằm sấp trên người anh, không nhịn được bật cười: “Phó Thiếu Đình, anh làm gì vậy? Lỗi này mà anh cũng phạm!”

Phó Thiếu Đình xoay người nằm trên người cô, chống hai tay lên, cố gắng không đè lên cô.

Tô Tiểu Lạc ngây ngốc nhìn anh, ánh mắt anh sâu thẳm mang theo nét chiếm hữu mạnh mẽ, hoàn toàn khác với vẻ bình thường.

Tim cô như muốn nhảy ra ngoài.

Thật kỳ lạ.

“Thiếu Đình, cậu đang làm gì ở đó thế?” Tô Đông từ đằng xa gọi lớn: “Sắp tập hợp rồi!”

Phó Thiếu Đình đứng dậy, kéo Tô Tiểu Lạc lên, vẻ mặt hơi bối rối: “Anh cả, anh hai của em đều đang đợi em.”

Lúc nãy anh đúng là quá thất lễ, suýt chút nữa thì…

Phó Thiếu Đình tự trách mình, nhưng vẫn nắm tay Tô Tiểu Lạc dắt cô đi xuống.

Tô Tiểu Lạc không hiểu sao anh lại đột nhiên tức giận, nhưng được gặp lại người nhà khiến cô vô cùng vui mừng.

Cô giơ chiếc mũ đỏ nhỏ của mình lên, hét lớn về phía những người bên dưới: “Anh hai, em về rồi đây!”

Tô Đông ngẩn người ra tại chỗ.

Anh nhìn thấy Phó Thiếu Đình đang nắm tay một cô gái đi về phía mình, cảm giác như đang nằm mơ. Anh không nhịn được tức lập dụi mắt vài lần, nói với người bên cạnh: “Nhanh, đấm tôi một cú đi.”

Người chiến sĩ bên cạnh không dám mạnh tay, nhẹ nhàng đấm anh ấy một cái.

“Không ăn cơm à!” Tô Đông quát lớn.

Người chiến sĩ liền đấm mạnh hơn, khiến Tô Đông đau điếng. Nhưng thay vì tức giận, anh ấy lại bật cười ha hả: “Tiểu Cửu, em gái Tiểu Cửu của tôi về rồi!”

Bình Luận (0)
Comment