Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 331

 

Gần như phát điên?

Tô Tiểu Lạc lặng lẽ nhìn Phó Thiếu Đình đang đứng bên ngoài, trong lòng ấm áp.

Không ngờ anh lại như vậy!

Ăn xong, cô đi ra ngoài, đứng cạnh Phó Thiếu Đình. Phó Thiếu Đình liếc nhìn cô, lùi sang một bước. Tô Tiểu Lạc cười hì hì lại tiến sát gần hơn, Phó Thiếu Đình nhìn nụ cười của cô, không khỏi hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Không có gì!"

Phó Thiếu Đình nhướng mày: "Trưa nay anh nướng thỏ cho em ăn."

Tô Tiểu Lạc gật đầu: "Được đó, được đó!"

Phó Thiếu Đình chẳng hiểu gì, lùi lại một bước nói: "Em, đừng đứng gần anh như vậy."

Tô Tiểu Lạc khẽ cau mày hỏi: "Anh không thích em đứng gần anh sao?"

"Chuyện này không liên quan đến thích hay không thích." Phó Thiếu Đình lúng túng nói.

Bây giờ khác với trước đây, cô là con gái, hơn nữa ở đây còn có anh cả và anh hai của cô, nếu bị người khác nhìn thấy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô.

"Vậy rốt cuộc là thích hay không thích?" Tô Tiểu Lạc nhăn mặt, có chút không vui.

"Em không còn là trẻ con nữa." Phó Thiếu Đình nói.

"Không phải anh nói em là nhóc con sao!" Tô Tiểu Lạc có chút tủi thân, hờn dỗi nói: "Em thích đứng gần anh đấy."

Tiểu Hứa và những người khác ở phía sau len lén cười, thì ra thiếu tướng cũng có lúc bất lực như vậy!

Phó Thiếu Đình trừng mắt nhìn bọn họ, bọn họ lập tức im bặt, ai làm việc nấy.

"Tiểu Cửu, em muốn về nhà trước hay là cùng bọn anh trở về?" Tô Đông đi tới hỏi.

"Tất nhiên là cùng các anh trở về rồi." Tô Tiểu Lạc cười hì hì.

"Hôm nay sẽ có một chuyến hàng tiếp tế được đưa đến. Hay là em và Thiếu Đình đi trước đi, quân địch dạo này chắc cũng không gây rối gì nữa đâu." Tô Đông nói.

"Không được, anh cả và anh hai đến đây vì em, sao em có thể bỏ các anh mà đi trước được?" Tô Tiểu Lạc không đồng ý.

"Thiếu Đình thì sao?" Tô Đông hỏi.

"Đã kiên trì đến bây giờ rồi, cũng không ngại kiên trì thêm một tháng nữa." Phó Thiếu Đình đáp.


"Vậy cũng được!" Tô Đông gật đầu, xoa đầu Tô Tiểu Lạc nói: "Em đừng chạy lung tung, biết chưa?"

"Anh hai, anh yên tâm đi!" Tô Tiểu Lạc cười đảm bảo.

Tiễn Tô Đông rời đi, Phó Thiếu Đình quay trở lại lều, khi đi ra, trên tay anh cầm chiếc túi vải trắng.

"Của em, trả lại cho chủ nhân."

Tô Tiểu Lạc nhận lấy chiếc túi vải, đồ đạc bên trong vẫn được sắp xếp gọn gàng y nguyên.

"Cảm ơn anh! Anh vẫn luôn giữ giúp em sao?"

"Ừ."

Tô Tiểu Lạc đeo lại chiếc túi vải trên vai, cười nói: "Vẫn là cái túi này dùng thuận tay nhất."

Đúng lúc này, trên bầu trời xuất hiện một chiếc trực thăng, là đến để tiếp tế. Nó hạ cánh xuống bãi đất trống phía trước.

"Thiếu Đình."
Anna mặc áo khoác bông trắng bước xuống trực thăng, cô ấy chính là người đẹp Nga mà Tô Tiểu Lạc đã nhìn thấy, da trắng, tóc vàng mắt xanh, vô cùng xinh đẹp.

Các chiến sĩ đều nhìn về phía này, Anna đã đến đây vài lần, đều muốn thuyết phục Phó Thiếu Đình trở về.

Phó Thiếu Đình đứng đó, không nhúc nhích.

Anna nhìn thấy Phó Thiếu Đình với diện mạo quen thuộc, có chút ngỡ ngàng. Lần trước đến đây, anh đâu có như thế.

Đột nhiên cô ấy nhìn thấy Tô Tiểu Lạc bên cạnh Phó Thiếu Đình, ngạc nhiên hỏi: "Đây là..."

Tô Tiểu Lạc nhận ra cô ấy, là cô gái thường xuyên ở bên cạnh Phó Thiếu Đình.

Phó Thiếu Đình: "Tìm thấy rồi."

Anna nhún vai, nói bằng tiếng Nga: "Vậy xem ra, tôi lại không có hy vọng rồi."

Phó Thiếu Đình cũng đáp lại bằng tiếng Nga: "Cô chưa bao giờ có hy vọng."

Anna trừng mắt nhìn Phó Thiếu Đình, cô dù sao cũng là một cô gái xinh đẹp, vậy mà Phó Thiếu Đình chưa bao giờ tỏ ra mềm mỏng với cô.

Anna đến trước mặt Tô Tiểu Lạc, nắm lấy tay cô nói: "Thật là một cô gái may mắn, chào mừng em bình an trở về."

"À, cảm ơn chị." Tô Tiểu Lạc có chút lúng túng.

Anna ôm Tô Tiểu Lạc, nhẹ giọng nói bên tai cô: "Thật ghen tị với em, chúc phúc cho hai người."

Tô Tiểu Lạc còn chưa kịp phản ứng, Anna đã quay người đi tìm Tô Đông để bàn giao công việc.

Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi: "Vừa rồi anh và chị ấy nói gì vậy?"

Phó Thiếu Đình mím môi: "Không có gì."

Tô Tiểu Lạc phồng má, biết thế này cô học tiếng Nga thay vì tiếng Anh rồi. Đợi khi trở về, nhất định cô phải học cho bằng được.

Tiễn Anna đi, bữa tối hôm nay phong phú hơn mọi khi.

Tô Tiểu Lạc ngồi cạnh Phó Thiếu Đình, nói: "Tối nay chúng ta cùng đi tuần tra nhé!"

"Được." Phó Thiếu Đình đồng ý.

Thực ra vào thời điểm này, quân địch cũng đã kiềm chế hơn rất nhiều, không dám khiêu khích bừa bãi nữa. Phó Thiếu Đình và đồng đội đóng quân ở đây, một mặt là để tấn công quân địch ở biên giới, mặt khác là để bảo vệ mỏ vàng.

Mỏ đã sập, nhưng vẫn còn sót lại không ít quặng vàng.

Ăn xong, Tô Tiểu Lạc mặc quần áo kín mít như cái bánh chưng. Nhiệt độ bên ngoài đã xuống đến âm hai mươi mấy độ, hơi thở ra cũng ngưng tụ thành sương.

Phó Thiếu Đình đội mũ quân đội của mình cho cô, chỉ để lộ đôi mắt đen láy.

Hai người đi vòng quanh khu vực, xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng tuyết rơi xào xạc.

"Các anh đã báo tin em đi ngao du thiên hạ cho ông nội và mọi người biết chưa?" Tô Tiểu Lạc hỏi.

"Em nghĩ có thể giấu được ông cụ sao?" Phó Thiếu Đình bất đắc dĩ nói.

"Cũng đúng!" Tô Tiểu Lạc đi được hai bước, bỗng "ối" lên một tiếng, bực bội nói: "Quên mất dặn họ báo tin về nhà rồi."

"Yên tâm, anh đã nhờ Anna báo tin rồi." Phó Thiếu Đình nhìn dáng vẻ hốt hoảng của cô, không nhịn được cười.

"Vậy thì phải cảm ơn chị ấy rồi". Tô Tiểu Lạc nhìn Phó Thiếu Đình hỏi: "Hai người quen nhau lâu rồi sao? Trông có vẻ rất thân thiết."

"Ừ, cô ấy là một trong những chuyên gia đầu tiên đến hướng dẫn kỹ thuật bay cho chúng ta." Phó Thiếu Đình từ từ nói: "Chúng ta tụt hậu quá nhiều, ban đầu rất khó khăn để bắt đầu. Sau đó, khi người của họ rút lui, chúng ta càng khó khăn hơn. Chúng ta có thể phát triển đến ngày hôm nay, đã phải trả giá rất đắt."

Tô Tiểu Lạc: "Vậy thì chị ấy cũng là người tốt."

Phó Thiếu Đình gật đầu: "Cô ấy là bạn của chúng ta, đương nhiên là người tốt."

Tô Tiểu Lạc cảm thấy chua xót trong lòng, hỏi: "Vậy còn em thì sao? Em cũng tốt chứ?"

Phó Thiếu Đình điềm nhiên nói: "Em là độc nhất vô nhị."

Độc nhất vô nhị?

Quá qua loa.

Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đó là kiểu hình dung gì vậy! Ai cũng là độc nhất vô nhị mà!"

Phó Thiếu Đình liếc nhìn cô, cô vẫn cứ hay so đo như vậy. Anh khẽ thở dài, đưa tay xoa đầu cô: "Tô Tiểu Lạc, em là độc nhất vô nhị, cũng là không thể thay thế."

Tô Tiểu Lạc ngơ ngẩn nhìn anh, dưới ánh trăng chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt kiên nghị của anh, trong lòng như có con nai nhỏ đang chạy loạn.

Cô ôm lấy mặt mình. Mặt cũng nóng bừng.

Phó Thiếu Đình biết yểm bùa sao?

"Phó Thiếu Đình, hình như em bị ốm rồi."

Phó Thiếu Đình đưa tay sờ trán cô thấy lạnh ngắt, bèn nói: "Đi thôi, anh dẫn em đi sưởi ấm."

Phó Thiếu Đình nắm lấy tay cô, dẫn đường đi về phía trước.

Tô Tiểu Lạc nhìn bóng lưng anh, vẫn không hiểu, đây là làm sao vậy?

Bình Luận (0)
Comment