Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 337

Lần đầu tiên Phó Thiếu Đình nhìn thấy vẻ mặt bất lực như vậy trên gương mặt Tô Tiểu Lạc. Anh nhờ vả các mối quan hệ, cuối cùng cũng tìm được một chiếc trực thăng bay về.

Nhưng họ cần phải đi xe đến huyện bên cạnh. Sau một hồi xóc nảy, cuối cùng hai người cũng đến nơi vào buổi tối.

Không ngờ phi công lần này lại là Đường Tiểu Thiên.

Đường Tiểu Thiên đã mấy tháng không gặp Phó Thiếu Đình: "Ồ, cuối cùng thì anh cũng cạo râu rồi."

"Bớt nói nhảm đi, mau lái máy bay về, có việc gấp." Phó Thiếu Đình nghiêm túc nói.

Đường Tiểu Thiên liếc nhìn Tô Tiểu Lạc, vốn định chào hỏi nhưng lúc này cũng không dám nữa.

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì lớn sao?

Bay thẳng về Vệ Thành ngay trong đêm.

Phó Thiếu Đình đưa Tô Tiểu Lạc đến bệnh viện, cô chạy thẳng lên tầng hai, hỏi y tá phòng bệnh rồi đẩy cửa bước vào.

Nghiêm Chỉ đang ngủ gật, nghe tiếng cửa liền ngẩng đầu lên. Khoảnh khắc nhìn thấy Tô Tiểu Lạc, mắt cô ấy lập tức đỏ hoe.

"Chị Hai."

"Tiểu Cửu, cuối cùng em cũng về rồi." Nghiêm Chỉ rưng rưng nước mắt, ôm chặt lấy Tô Tiểu Lạc. Mấy người đàn ông trong nhà đều không có ở đây, ông nội xảy ra chuyện, giống như mất đi chỗ dựa vậy.

"Đừng vội, kể cho em nghe tình hình của ông nội đi."

Nhà họ Tô bây giờ đang rối ren. Chiều hôm qua, Nghiêm Chỉ đưa Tử Thành và Tử Huyên đi học mẫu giáo.

Dì Trần đi chợ.

Tô Vệ Quân vì có việc gấp nên được gọi đi.

Trong nhà chỉ còn lại ông nội và Trình Nhã. Vốn dĩ chỉ là chuyện trong chốc lát, kết quả khi Nghiêm Chỉ về thì phát hiện ông nội ngã từ trên cầu thang xuống, Trình Nhã cũng không thấy bóng dáng đâu.

Nghiêm Chỉ vội vàng gọi người đưa Tô Chính Quốc đến bệnh viện. Sau khi cấp cứu, ông vẫn hôn mê bất tỉnh.

"Trình Nhã đâu?"

"Phó Nhiễm và Tô Hòa đi tìm rồi, vẫn chưa có tin tức. Trời rét thế này, thần trí mẹ không rõ ràng, nhỡ bị đông cứng thì phải làm sao?" Nghiêm Chỉ lo lắng nói.


"Thần trí không rõ ràng?" Tô Tiểu Lạc nhíu mày.

"Ừm, sau khi nghe chuyện em là Niếp Niếp , bà ấy trở nên ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Cứ ôm con búp bê coi như là em, ngày nào cũng ôm theo." Nghiêm Chỉ đau lòng vô cùng.

Mùa đông này, chuyện chết cóng ngoài đường không phải là hiếm, huống chi là Trình Nhã đang trong trạng thái thần trí không ổn định.

Tô Tiểu Lạc nhíu chặt mày suy tính.

"Thế nào rồi?" Nghiêm Chỉ hỏi.

"Không tính ra được." Tô Tiểu Lạc nói, "Bà ấy bị người ta giấu đi rồi."

Chuyện này chắc chắn có liên quan đến Lý Vãn!

Tô Tiểu Lạc đến bên giường bệnh của Tô Chính Quốc, nắm lấy tay ông nội nhẹ nhàng gọi: "Ông nội, cháu về rồi."

Tô Chính Quốc không có phản ứng.

Tô Tiểu Lạc sốt ruột, ở đây cũng không nhìn thấy hồn phách của ông nội. Cô buông tay ra, ngồi xếp bằng xuống đất, hai tay bắt quyết.

Nghiêm Chỉ đứng đó với vẻ mặt lo lắng, tim thắt lại. Nếu Tiểu Cửu cũng không có cách nào thì thật sự là hết cách rồi.

Phó Thiếu Đình mím môi nhíu mày, không ngờ trong khoảng thời gian họ rời đi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Một lúc lâu sau, Tô Tiểu Lạc mở mắt ra. Trong ánh mắt đầy hy vọng của Nghiêm Chỉ, cô lắc đầu.

Không tìm thấy. Giống như biến mất vậy.

Chỉ có một cách giải thích, đó là linh hồn của ông nội cũng bị nhốt lại.

"Nếu quá 48 tiếng mà vẫn không tìm thấy linh hồn của ông nội, có thể ông nội sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa." Tô Tiểu Lạc khó chịu nói. "Chị Hai, chị trông chừng ông nội, em đi tìm người."

Tô Tiểu Lạc vội vàng rời khỏi bệnh viện. Tuyết trên đường rất dày, xe không thể di chuyển. Phó Thiếu Đình đi theo sau cô, đi bộ khoảng mười mấy phút thì đến căn nhà trọ mà Lý Vãn thuê.

Không tìm thấy Lý Vãn, căn nhà trống không, giống như không có ai ở đây vậy.

"Các cháu tìm ai đấy?" Bên ngoài vang lên giọng nói của một bà cụ.

"Người thuê nhà này đâu rồi ạ?" Tô Tiểu Lạc chạy ra hỏi.

"Con bé trả nhà hôm qua rồi, đi rất vội."

"Bên cạnh cô ta có người khác không ạ?" Tô Tiểu Lạc hỏi.

"Người khác à, không có, chỉ có một bà thường xuyên đi cùng cô ấy. Tôi nói chuyện với bà ấy, bà ấy còn không thèm để ý đến tôi!" Bà cụ nói.

"Vâng, cháu cảm ơn bà." Lòng dạ Tô Tiểu Lạc rối bời.

Lý Vãn rốt cuộc muốn làm gì? Cô ta đưa Trình Nhã đi làm gì?

"Đừng hoảng." Phó Thiếu Đình nắm lấy tay cô, an ủi, "Sẽ nghĩ ra cách thôi, nhờ Ôn Dữ giúp đỡ tìm kiếm."

Đúng vậy!

Cho dù có thể tránh được thuật pháp của cô, nhưng không thể biến mất khỏi Vệ Thành.

Chỉ cần cô ta còn ở Vệ Thành, nhất định có thể tìm thấy.

Tô Tiểu Lạc rất sốt ruột, người này rốt cuộc là ai? Cuối cùng vẫn không nhịn được mà ra tay sao?

Tô Tiểu Lạc cùng Phó Thiếu Đình đến đồn cảnh sát. Ôn Dữ nhìn thấy cô rất vui, sau khi nghe chuyện này, anh ấy lập tức ra lệnh truy nã Lý Vãn.

Trở lại bệnh viện, Tô Tiểu Lạc nhìn thấy một vị khách không mời mà đến.

Cô chạy tới, ôm chầm lấy người đó: "Sư phụ, sư phụ, sao người lại đến đây?"

Sư phụ của Tô Tiểu Lạc tên là Đạo Chân, đây là cái tên mà bà tự đặt cho mình. Tô Tiểu Lạc cũng không biết sư phụ bao nhiêu tuổi, tóc bà đã bạc trắng, cũng không nói tuổi của mình.

Sư phụ Đạo Chân xoa đầu Tô Tiểu Lạc: "Con bé này, lại gây ra không ít chuyện chứ gì!"

"Nào có." Tô Tiểu Lạc ôm sư phụ nói, "Chỉ là con nhớ người thôi, lần trước người nói muốn vân du tứ hải, cũng không mang con theo."

"Kêu con đi, con có chịu không?" Đạo Chân sao có thể không hiểu đồ đệ của mình.

"Sư phụ, hồn phách của ông nội con hình như bị người ta nhốt lại rồi, người mau giúp con với!" Tô Tiểu Lạc vốn còn có chút lo lắng, nhưng nhìn thấy sư phụ, tâm trạng cô ổn định hơn không ít.

Dù sao cũng là sư phụ thần thông quảng đại của cô mà!

Đạo Chân véo mũi cô, ánh mắt rơi vào cậu trai trẻ bên cạnh, quan sát từ trên xuống dưới rồi nhíu mày.

"Đây là Phó Thiếu Đình." Tô Tiểu Lạc giới thiệu, nhỏ giọng ghé vào tai sư phụ nói, "Chính là người có hôn ước lúc nhỏ với con."

"Vẫn chưa giải quyết xong à?" Đạo Chân hỏi.

"Ôi, trước tiên đừng nói chuyện này." Tô Tiểu Lạc làm nũng. Vốn dĩ Phó Thiếu Đình không có ý định thừa nhận, cô biết mở lời thế nào đây?

"Hai đứa không hợp nhau." Đạo Chân thẳng thắn nói.

Tô Tiểu Lạc lộ vẻ xấu hổ, đè thấp giọng nói với Phó Thiếu Đình: "Sư phụ em là vậy đấy, anh đừng để bụng."

Phó Thiếu Đình lại nghiêm túc hỏi Đạo Chân: "Không hợp ở chỗ nào? Vãn bối xin lắng nghe chỉ dạy!"

Ôi!

Sao Phó Thiếu Đình cũng vậy chứ?

Đạo Chân nhìn tướng mạo của Phó Thiếu Đình, nói: "Cậu không thuộc sự quản lý của trời đất, còn con bé này của tôi sau này phải phi thăng, cậu là vật cản đường của nó."

"..."

Hai người này đang đối đầu gay gắt, Tô Tiểu Lạc sợ họ cãi nhau, hai người đều rất quan trọng với cô, cô bèn can ngăn: "Sư phụ, người đừng nói lung tung, con chưa từng nghĩ đến chuyện ở bên Phó Thiếu Đình!"

Phó Thiếu Đình nghe vậy, siết chặt nắm đấm.

Đạo Chân gật đầu: "Con hiểu là tốt rồi, sư phụ làm vậy là vì muốn tốt cho con."

"Vâng vâng, con biết." Tô Tiểu Lạc liên tục gật đầu, đang định gọi Phó Thiếu Đình vào bệnh viện, quay đầu lại chỉ thấy bóng lưng anh.

Giận rồi sao?

Cô đang do dự có nên đuổi theo không, thì sư phụ đã thúc giục: "Do dự không quyết, rước họa vào thân. Con bé này, mau đi cứu ông nội con đi!"

Bình Luận (0)
Comment