Trịnh Thư Ý liếc nhìn họ, mỉm cười: "Cảm giác mấy câu hỏi đáp cũng khá đơn giản, tôi tự tin lắm!”
“Cháu gái ngoan, tối nay ông sẽ mời cả đám ăn mừng.” Ông cụ Tôn cười rạng rỡ.
Dạo gần đây Trịnh Thư Ý đều ở lại nhà họ Tôn, ông cụ Tôn đã sớm xem cô như cháu gái ruột của mình.
Tô Tiểu Lạc mỉm cười, cảm khái nói: "Đất nước chúng ta chắc chắn sẽ ngày càng phát triển hơn.”
Tôn Đằng Phi và Trịnh Thư Ý đồng thanh hưởng ứng: "Nhất định sẽ thế!”
“Cô nhỏ!” Tô Tử Thành lon ton chạy tới, phía sau là Tô Tử Huyên.
Tô Tiểu Lạc cúi xuống bế Tô Tử Huyên lên, hỏi: "Sao hai đứa lại đến đây? Không phải bảo trời lạnh thế này đừng đến sao?”
“Kỳ thi đại học quan trọng như vậy, sao có thể không đến?” Nghiêm Chỉ cười nói.
Tô Tử Huyên mấy ngày nay học được vài câu thủ ngữ, nhưng chưa thạo lắm. Cô bé lấy sổ tay ra viết: "Tử Huyên không lạnh. Chúc cô nhỏ lấy mơ làm ngựa, không phụ thời gian, thi đại học chắc chắn thành công!”
Tô Tiểu Lạc nhìn đôi tay đỏ vì lạnh của cô bé, đau lòng nói: "Tử Huyên của chúng ta viết nhiều chữ như vậy, lạnh không?”
Tô Tử Huyên ngoan ngoãn lắc đầu.
Tô Tiểu Lạc một tay bế Tô Tử Huyên, một tay dắt Tô Tử Thành: "Đi nào, cô nhỏ dẫn hai đứa đi mua quà. Chị Hai, mọi người về trước đi, lát nữa chúng em về sau.”
Tô Tiểu Lạc quen sống một mình, thật ra vẫn hơi không quen khi có người đi cùng.
Nghiêm Chỉ không ép buộc, chỉ dặn: "Đừng tiêu xài linh tinh nhé.”
Tô Tử Huyên vùng vẫy đòi xuống, Tô Tiểu Lạc đặt cô bé xuống đất, tay dắt nhau băng qua đường. Đột nhiên mắt Tô Tử Thành sáng rực, chỉ vào chiếc xe bên đường kêu lên:
“Cô nhỏ, là chú Thiếu Đình.”
Phó Thiếu Đình sau khi trở về đã bị gọi vào căn cứ. Nghe nói bị phạt và phải trải qua khóa huấn luyện nghiêm khắc.
Hai người đã hơn nửa tháng không gặp.
“Anh đến đây làm gì?” Tô Tiểu Lạc ngạc nhiên hỏi.
“Nghe nói em thi đại học, thi thế nào rồi?”
“Đương nhiên là tốt rồi!” Tô Tiểu Lạc cười hì hì.
Ánh mắt Phó Thiếu Đình dừng lại trên gương mặt cô. Sau hơn nửa tháng tẩm bổ, sắc mặt cô trông có vẻ khá hơn một chút. Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn có góc cạnh rõ ràng, đã không còn sự non nớt hai má đầy đặn, thay vào đó là vẻ thanh tú trưởng thành.
Cô gái nhỏ của anh, đã lớn rồi.
Anh đưa tay xoa nhẹ tóc cô, rồi mở cửa xe: "Đi đâu, anh đưa đi.”
Chưa đợi Tô Tiểu Lạc trả lời, hai đứa nhỏ đã leo lên xe, tựa vào cửa sổ cười với cô.
Bọn họ đi đến một cửa hàng bách hoá lớn. Sắp đến Tết, nơi này bày bán rất nhiều thứ đẹp mắt và thú vị. Nhà họ Tô xảy ra bao nhiêu chuyện, Tô Tử Thành và Tô Tử Huyên cũng đã lâu không được ra ngoài chơi.
Hàng hóa đa dạng khiến người ta hoa cả mắt. Phó Thiếu Đình mua cho mỗi đứa một cây kẹo hình người, hai đứa nhỏ vui sướng ra mặt. Tô Tiểu Lạc vuốt tóc chúng, đúng lúc nhận được một cây kẹo hình phượng hoàng.
“Cái này là cho em sao?” Tô Tiểu Lạc nhận lấy, mỉm cười nói,
“Người khác nhìn vào không thấy kỳ lạ sao?”
“Không đâu.” Phó Thiếu Đình trả tiền.
Ông chủ quầy cười nói: "Hiếm khi thấy có người mua cho vợ đấy!”
Mặt Tô Tiểu Lạc đỏ bừng, vội xua tay: "Không phải vợ đâu ạ.”
Ông chủ nhìn kỹ hai người, cả hai đều quá trẻ, liền bật cười:
“À, vậy tôi hiểu lầm rồi, xin lỗi nhé! Cậu trai này biết chiều chuộng, đáng để quen.”
Ông chủ thì thầm với Tô Tiểu Lạc, khiến mặt cô càng đỏ hơn, vội dẫn hai đứa nhỏ rời đi.
“Cảm ơn.” Phó Thiếu Đình nói với ông chủ, sau đó nhanh chóng đuổi theo.
Bốn người cùng dạo quanh cửa hàng bách hoá mua không ít đồ. Không mang đủ tem vải, tem đường cũng thiếu. Tô Tiểu Lạc lựa chọn cẩn thận mua một ít, Phó Thiếu Đình lại đưa thêm cho cô.
“Anh đưa hết cho em, vậy nhà anh mua đồ kiểu gì?” Tô Tiểu Lạc không nhận.
“Họ không thích đồ ngọt.” Phó Thiếu Đình điềm nhiên đặt tem đường và tem lương thực vào tay cô.
Tô Tử Thành cười nịnh nọt: "Chú Thiếu Đình là tuyệt nhất, thương cô nhỏ nhất.”
Tô Tử Huyên cũng cười theo.
Phó Thiếu Đình xoa đầu cậu bé, hỏi: "Chú không thương cháu sao?”
Tô Tử Thành: "Dù sao cũng phải thương cô nhỏ nhất, mẹ cháu bảo, con trai phải đối tốt với con gái.”
Tô Tử Huyên lấy sổ tay, viết một hàng chữ đưa cho Tô Tiểu Lạc. Cô cầm lên đọc: "Cảm ơn chú Thiếu Đình.”
Hai đứa nhỏ ôm miệng cười trộm. Mặt Tô Tiểu Lạc đỏ bừng, thậm chí không dám nhìn mặt Phó Thiếu Đình, đành giả vờ ngậm cây kẹo trong tay.
Ừm, ngọt thật.
Khóe miệng Phó Thiếu Đình khẽ nhếch: "Nói đi, muốn gì nữa, chú mua cho.”
Tô Tử Thành và Tô Tử Huyên kéo Phó Thiếu Đình đến cửa hàng bán đồ chơi. Tô Tiểu Lạc “A” lên một tiếng. Hai đứa nhóc này, đúng là chẳng biết khách sáo chút nào!
Hai đứa chơi cả buổi chiều, lên xe thì ngủ thiếp đi vì mệt.
“Anh chiều chúng quá, lát nữa chị Hai chắc chắn lại nói cho mà xem.”
Tô Tử Thành thật sự không giúp Phó Thiếu Đình tiết kiệm chút nào, chọn ngay khẩu súng đồ chơi mẫu mới nhất, còn Tô Tử Huyên thì lấy một con búp bê vải.
Phó Thiếu Đình mỉm cười, không để ý, nói: "Nếu chúng ta có con, chắc chắn còn chiều hơn.”
“Con cái không thể nuông chiều quá, dễ sinh thói quen hoang phí, không tốt.” Tô Tiểu Lạc phản bác.
“Em nói đúng, nghe em hết.” Phó Thiếu Đình thuận theo.
Tim Tô Tiểu Lạc như lỡ nhịp. Anh nói nghe cô hết? Nghe để làm gì?
Mặt cô lại bất giác đỏ bừng. Ban nãy Phó Thiếu Đình nói “nếu chúng ta có con”.
A a a a!
Sao anh cứ nói mấy câu dễ khiến người khác hiểu lầm vậy chứ? Tất cả mọi người đều nghĩ rằng hai người họ là một đôi, nhưng từ đầu đến cuối, tên này chưa từng nói thích cô!
Tô Tiểu Lạc cảm thấy hơi bực mình. Khuôn mặt xinh xắn của cô thoáng trầm xuống, không muốn để ý đến anh nữa.
Phó Thiếu Đình không hiểu cô đang giận chuyện gì, liền hỏi: "Còn một tuần nữa là sinh nhật em rồi, em muốn gì nào?”
“Không muốn gì cả.” Tô Tiểu Lạc bực bội đáp lại.
“Sinh nhật 20 tuổi, chẳng lẽ không có thứ gì muốn sao?” Phó Thiếu Đình lại hỏi.
“Không có.” Tô Tiểu Lạc nói, “Chỉ là 20 tuổi thôi mà.”
“Vậy em định tổ chức ở đâu?”
“Ông Tôn bảo em qua nhà ông ấy tổ chức. Anh hôm đó có rảnh không?” Tô Tiểu Lạc không nhịn được mà hỏi.
“Cũng chưa chắc.” Phó Thiếu Đình không dám hứa chắc chắn. Nếu đột nhiên có nhiệm vụ, anh không muốn làm cô thất vọng.
“Ồ.” Tô Tiểu Lạc đáp lời, giọng không mấy vui vẻ.
“Anh sẽ cố gắng thu xếp.” Phó Thiếu Đình lái xe đến trước cửa nhà họ Tô, giúp bế Tô Tử Thành vào trong nhà.
Nghiêm Chỉ ra đón, bế Tô Tử Huyên vào nhà. Tô Tiểu Lạc xách theo một đống túi lớn nhỏ, bước vào trong.
Phó Thiếu Đình chào hỏi các bậc trưởng bối trong nhà xong, thì định rời đi.
Thật ra, anh định rủ Tô Tiểu Lạc đi dạo cùng mình, nhưng khi thấy Tô Vệ Quân đang ở nhà, đành nói nhỏ với cô: "Bố em đang ở nhà, có chuyện gì cứ từ từ nói. Nếu thấy ấm ức, hãy đến tìm anh.”
Tô Tiểu Lạc gật đầu, tiễn anh ra tận cửa xe.
Phó Thiếu Đình đưa tay, khẽ vén lọn tóc mái của cô ra sau tai. Anh kiềm chế sự thôi thúc muốn ôm cô vào lòng, quay người bước lên xe.
Những gì cần đối mặt, cuối cùng vẫn phải đối mặt. Tô Tiểu Lạc xoay người, bước vào trong nhà.