Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 358

 
"Không, không phải vậy."
Hình ảnh trong vòng tay Trình Nhã dần dần biến mất.

Ngàn lời muốn nói nghẹn ngào nơi cổ họng, rốt cuộc bà cũng nhẹ nhàng mở miệng: "Sao mẹ lại không muốn nhận con chứ. Mẹ nằm mơ cũng muốn nhận lại con. Nghe con gọi mẹ, mẹ luôn cảm thấy hổ thẹn. Mẹ đã không nuôi dạy con nên người, con không biết lúc nhỏ con đáng yêu thế nào đâu, lanh lợi hoạt bát, có những lúc mẹ rất muốn ôm con."

"Nhưng cơ hội như vậy lại quá ít ỏi. Việc nhà quá nhiều, cũng không biết đang bận cái gì, một ngày cứ thế trôi qua. Mẹ luôn nghĩ thời gian còn dài, đợi các anh con lớn hết, mẹ sẽ có thời gian dành cho con nhiều hơn."

"Nhưng mà, con đã bị lạc từ năm ba tuổi. Ngày con bị lạc, mẹ gần như phát điên, mẹ đi tìm con khắp nơi, nơi nào cũng đến, nhưng vẫn không tìm thấy."

"Mẹ không tìm thấy." Trình Nhã ngồi xổm xuống, ôm mặt nghẹn ngào nói, "Không tìm thấy ở đâu cả, mẹ không dám nghĩ đến chuyện con đã gặp phải những gì. Có bị đói không, có bị đánh không, có bị..."

Tô Tiểu Lạc bước tới, đau lòng ôm lấy bà.

"Lúc nhỏ con rất nghịch ngợm, không nghe lời, mẹ sợ người ta đánh con mắng con, con mới có ba tuổi thôi mà!" Trình Nhã khóc đến mức thở không ra hơi, "Mẹ kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không linh."

"Mẹ không còn cách nào khác, không còn cách nào cả."

"Con biết, con đều biết." Tô Tiểu Lạc ôm lấy bà.

"Sau đó Lý Vãn được đưa đến. Con có biết mẹ vui mừng hạnh phúc thế nào không? Quần áo và khóa trường mệnh mà hai người kia mang theo đều là của con, chúng ta không ai nghĩ nhiều."

"Ai ngờ đâu lại không phải, nhưng khi nghe con bé gọi mẹ, mẹ đã mềm lòng. Mẹ muốn Niếp Niếp của mẹ cũng có người yêu thương, có thể gặp được người tốt bụng nhận nuôi, đối xử như con ruột."

"Mẹ dồn hết tâm huyết vào Lý Vãn, mẹ hy vọng ông trời có thể nhìn thấy những việc mẹ làm mà đáp lại lên người con gái mẹ, để con gái mẹ cũng có chỗ dựa."

"Nhưng mà, Lý Vãn lại chính là con gái của kẻ bắt cóc!" Trình Nhã khóc không nói nên lời, bà nhìn Tô Tiểu Lạc với ánh mắt đau khổ, "Mẹ còn nói với con những lời tuyệt tình như vậy, mẹ không xứng làm mẹ con, mẹ không xứng!"

"Mẹ, mẹ hãy nhớ một câu, lòng tốt không có tội." Tô Tiểu Lạc nhẹ nhàng nói.

Trình Nhã nhận nuôi một đứa trẻ là xuất phát từ lòng tốt. Nếu vì thân phận của đứa trẻ này mà khiến bà phải chịu quá nhiều áp lực, quả thực không nên.

Lòng tốt không có tội.

Trình Nhã nhìn Tô Tiểu Lạc với đôi mắt ngấn lệ, nói: "Trên đời này sao lại có đứa trẻ tốt như con chứ?"

Trình Nhã nhớ lại, khi bà bị nhà họ Nghiêm hiểu lầm trách móc, chính là Tô Tiểu Lạc đã đứng ra nói đỡ cho bà, giúp bà ngẩng cao đầu, không còn sợ hãi khi đối mặt với nhà thông gia.

Khi bà bị ngã đau lưng, đứa nhỏ này cũng giúp bà rót nước, lấy bình nước nóng.

Nhớ lại từng chút từng chút một, đường trơn trượt, Tô Tiểu Lạc luôn ở bên cạnh bà, khi bà sắp ngã thì đỡ lấy.

Ngày thường làm việc nhà, đứa nhỏ này không nói không rằng đã giúp bà chia sẻ rất nhiều.

"Bởi vì con là con gái của mẹ." Mắt Tô Tiểu Lạc đỏ hoe.

Người lương thiện hầu như đều mềm lòng.

Trình Nhã nước mắt lưng tròng, trong lòng ngổn ngang trăm mối, nghẹn ngào không nói nên lời.

Không gian thay đổi.

Trình Nhã từ từ mở mắt ra, ánh mắt dừng trên người Tô Tiểu Lạc đang ngồi xếp bằng trên mặt đất. Nước mắt đã lăn dài trên khóe mắt. Đứa nhỏ này lại cứu bà một lần nữa.

Tô Tiểu Lạc mở mắt ra, hỏi: "Mẹ có thấy khó chịu ở đâu không? Con đi gọi mọi người."

"Tiểu Lạc." Trình Nhã ngăn cô đi ra ngoài. Tô Tiểu Lạc quay trở lại, Trình Nhã nắm lấy tay cô. Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau.

Trong lòng chưa bao giờ bình yên như lúc này.

"Xin lỗi con."

"Con tha thứ cho mẹ rồi." Tô Tiểu Lạc nhẹ giọng nói, "Vì vậy, xin mẹ cũng hãy tha thứ cho chính mình."

"Con có thể, có thể ôm mẹ một cái không?" Trình Nhã nhìn Tô Tiểu Lạc với ánh mắt cầu xin, bà mong chờ ngày đoàn tụ mẹ con bao nhiêu năm, nhưng không ngờ lại là trong hoàn cảnh này.

Tô Tiểu Lạc không trả lời, trực tiếp leo lên giường chui vào trong chăn, nói: "Thực ra con có rất nhiều chuyện muốn nói với mẹ."

"Mẹ cũng vậy." Trình Nhã mừng rỡ.

"Mẹ có biết không? Lúc con trở về, con đã nghĩ bố mẹ là người như thế nào. Sư phụ nói con rất ngỗ nghịch, nhất định phải kiềm chế một chút, đừng dọa mọi người. Nhưng mà sau đó..."

Trình Nhã và Tô Tiểu Lạc trò chuyện rất lâu, về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, những chuyện xảy ra trong những năm qua.

Đợi Tô Tiểu Lạc ngủ thiếp đi. Trình Nhã xúc động, hạnh phúc, vui mừng, cả đêm không ngủ được. Bà lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang ngủ của Tô Tiểu Lạc, nhìn mãi không thấy chán. Sợ rằng chỉ cần nhắm mắt lại, con bé sẽ biến mất.

Bà lại nghi ngờ đây là giấc mơ. Từ giấc mơ này, đến giấc mơ khác.

Bà sợ có người đột nhiên xông vào từ ngoài cửa cướp Tiểu Lạc đi! Bà véo vào tay mình, đau đến mức nước mắt chảy ra, nhưng nỗi đau này lại khiến bà cảm thấy ngọt ngào.

Niếp Niếp của bà, không, Tiểu Lạc của bà đã trở về!

Mang theo trăm mối cảm xúc, đến nửa đêm Trình Nhã mới ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, Tô Tiểu Lạc thức dậy đi ra ngoài, lại phát hiện tất cả mọi người đều đang đợi ở ngoài. Có vẻ như cả đêm qua không ai ngủ.

Tô Tiểu Lạc giơ tay ra hiệu "OK" với mọi người, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

"Chúng ta ăn cơm trước đi! Để mẹ nghỉ ngơi thêm một chút!" Tô Tiểu Lạc cười nói.

Sau một đêm trò chuyện, tâm sự của Tô Tiểu Lạc cũng được trút bỏ, cả người thoải mái hơn rất nhiều.

Dì Trần đã nấu xong bữa sáng, mọi người đang chuẩn bị ăn thì Trình Nhã từ trong phòng chạy ra, thất thanh gọi: "Tiểu Lạc, Tiểu Lạc."

Bà hoảng hốt, trông vô cùng bất lực. Nhìn thấy Tô Tiểu Lạc đang ngồi trước bàn ăn, mới yên tâm lại.

"Mẹ, đã tỉnh rồi thì qua ăn chút gì đi ạ!" Tô Tiểu Lạc chạy tới, dìu bà lại.

Tô Vệ Quân kéo ghế ra cho Trình Nhã ngồi xuống: "Sau này đừng làm mọi người lo lắng nữa, có chuyện gì thì nói ra, đừng giữ trong lòng mà sinh bệnh."

Trình Nhã gật đầu, áy náy nói: "Làm phiền mọi người rồi."

"Mẹ, chỉ cần mẹ đừng suy nghĩ tiêu cực, mẹ có đánh con mắng con, con cũng vui lòng!" Nghiêm Chỉ cười nói.

"Đúng vậy, mẹ, người một nhà, chuyện gì cũng có thể nói, chỉ sợ mẹ không nói." Vương Thiến múc cho Trình Nhã một bát cháo.

Mắt Trình Nhã rưng rưng.

"Mẹ thật sự quá hồ đồ, lúc đó mẹ cũng không biết mình nghĩ gì nữa, mẹ cứ nghĩ Lý Vãn là Niếp Niếp. Chỉ cần mẹ đối xử tốt với Lý Vãn, thì Niếp Niếp sẽ được bình an! Mẹ đã làm rất nhiều chuyện khiến mọi người đau lòng."

Vương Thiến: "Mẹ, mẹ đừng tưởng chúng con không biết, cho dù mẹ đi theo Lý Vãn, mẹ cũng thường xuyên đến bệnh viện thăm con, cũng thăm tiểu Dĩ An."

Trình Nhã thật sự có lỗi với họ, trong lòng vô cùng áy náy.

"Mẹ vẫn chưa bế tiểu Dĩ An bao giờ nhỉ?" Vương Thiến cười đưa tiểu Dĩ An qua, "Vậy mẹ bế một lát đi."

Trình Nhã ôm đứa cháu gái nhỏ của mình, có chút lúng túng. Bà cũng đã lâu rồi không bế đứa trẻ nhỏ như vậy, bà cúi đầu nhìn kỹ cháu gái trong lòng: "Trông lớn hơn nhiều so với lúc còn ở trong lồng kính."

"Thời gian trôi qua rất nhanh, mẹ, không để ý là mấy đứa nhỏ này lớn hết rồi." Tô Hòa khuyên nhủ.

"Thay vì day dứt về quá khứ, chi bằng dành nhiều thời gian hơn để ở bên gia đình." Tô Vệ Quân cũng đã ngộ ra, "Năm nay bố cũng định nghỉ hưu, ở nhà với các con, cũng ở bên mẹ con."

Trình Nhã lại nước mắt lưng tròng, sau đó vội vàng lau đi

Cuối cùng cũng coi như là mưa tan mây tạnh.

Bình Luận (0)
Comment