"Em không muốn ở bên anh đến vậy sao?" Phó Thiếu Đình cúi đầu nhìn cô.
Em không có.” Tô Tiểu Lạc lập tức phủ nhận.
“Anh mua bánh sơn tra rồi, em chắc chắn sẽ thích.” Phó Thiếu Đình đưa tay dài ra, xiên một miếng bằng nĩa rồi đưa đến trước miệng Tô Tiểu Lạc.
Tô Tiểu Lạc hơi nhíu mày, nói:
“Em không ăn.”
“Đến bánh sơn tra em cũng không thích nữa sao? Hay là em ăn uống không ngon miệng?” Phó Thiếu Đình bỏ miếng bánh vào miệng mình, đúng là vị chua chua ngọt ngọt mà Tô Tiểu Lạc thích. “Chua chua ngọt ngọt thế này, em chắc chắn không ăn à?”
Bánh sơn tra.
Tô Tiểu Lạc ngẩng đầu lên, ánh mắt vô thức dừng lại ở chiếc cằm góc cạnh của anh, rồi trượt xuống đôi môi mỏng.
Tim cô đập thình thịch. Cô không uống rượu, vậy tại sao lại…
“Chua chua ngọt ngọt thế này, em chắc chắn không ăn à?" Giọng anh như mang theo sự cám dỗ kỳ lạ.
Không biết vì sao, cô kiễng chân, nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Mọi thứ diễn ra bất ngờ, như cánh chuồn chạm nước, tạo nên gợn sóng trên mặt hồ phẳng lặng.
“Thật ra cũng không có cảm giác gì lắm.” Tô Tiểu Lạc thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm giác gì?” Phó Thiếu Đình hỏi.
“Là cảm giác kỳ lạ ấy.” Tô Tiểu Lạc cười ngốc nghếch, nói một cách ngây thơ: "Chắc hôm đó do uống rượu nên mới thế. Được rồi, bây giờ em không sao nữa, em phải đi đây.”
Nhưng Phó Thiếu Đình không để cô đi, anh đưa tay ôm lấy eo cô, ghì cô vào tường, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm đen như mực.
“Muốn cảm giác gì?” Anh hỏi, giọng trầm thấp đầy sức hút.
Tô Tiểu Lạc sững sờ, tim đập như trống trận. Nhìn khuôn mặt anh ngày càng gần, cô bất giác nín thở.
Chỉ chút nữa thôi… là môi hai người sẽ chạm nhau.
Nhưng Phó Thiếu Đình dừng lại ngay trước đó. Anh nhếch môi, khóe miệng cong lên đầy ý tứ: "Cô nhóc này, đang giở trò lưu manh với anh đấy à?"
"Giở trò lưu manh?" Tô Tiểu Lạc ngẩn người, cô chạy đến đây hôn Phó Thiếu Đình một cái. Dù sao cũng là cô đuối lý.
"Anh buông em ra."
Phó Thiếu Đình buông tay, còn chưa kịp nói gì, Tô Tiểu Lạc đã chạy ra ngoài.
Phó Thiếu Đình thở dài, lại chạy mất rồi.
"Anh Hai, sao Tiểu Cửu lại đi rồi?" Phó Nhiễm đi tới hỏi.
"Không biết.” Phó Thiếu Đình nhíu mày, hoàn toàn không hiểu nổi trong đầu Tô Tiểu Lạc đang nghĩ gì. Anh đã cố gắng kiềm chế, sợ dọa đến cô, nhưng sao cô vẫn chạy mất?
"Nói với cô ấy rồi chứ?" Phó Thiếu Đình hỏi về vụ xem mắt
"Nói rồi." Phó Nhiễm gật đầu.
Phó Thiếu Đình hôm nay phải đi xem mắt con gái của chiến hữu bố mình, cô gái tên Lâm Tuyết. Cô ấy có vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách cởi mở hoạt bát, khiến mọi người trong nhà cười không ngớt.
“Ông Lâm, con gái ông đúng là báu vật!” Phó Uy cười khen ngợi.
"Bố cháu thường nói, cháu không được dịu dàng đảm đang như chị Phó Nhiễm. Lúc đầu cháu còn không phục, nhưng hôm nay gặp chị ấy, quả thực có rất nhiều điều cháu cần phải học hỏi." Lâm Tuyết ngượng ngùng nói, ánh mắt lại hướng về phía Phó Thiếu Đình.
Vốn dĩ Phó Nhiễm nói với cô ta những điều đó, cô ta cũng đã đồng ý, nhưng bây giờ nhìn thấy Phó Thiếu Đình, cô ta lại hối hận. Người đàn ông ưu tú như vậy, e rằng cô ta sẽ không bao giờ gặp được nữa. Cô ta phải nắm chắc cơ hội, không thể bỏ lỡ.
Trong khi đó, Phó Thiếu Đình lại không để tâm lắm.
Ở bàn bên, Tô Hòa đang uống vài ly với người nhà họ Phó. Khi ông cụ Phó nhắc đến chuyện cưới xin giữa anh và Phó Nhiễm, Tô Hòa không dám giấu giếm, thẳng thắn nói về kế hoạch của mình.
Vừa nghe anh nói muốn đến tỉnh ngoài phát triển, sắc mặt Trịnh Bảo Trân lập tức thay đổi. Phó Nhiễm qua năm đã hai mươi sáu tuổi rồi.
Không kết hôn thì định đợi đến bao giờ? Đây là muốn biến Phó Nhiễm thành gái già sao?
Trịnh Bảo Trân không vui, cũng không còn tâm trạng ăn cơm, dì Trương dìu bà về phòng.
Bà không khỏi nói chuyện này với dì Trương, dì Trương thở dài nói: "Người trẻ phấn đấu cho sự nghiệp cũng là chuyện tốt, bên đó kinh tế phát triển nhanh như vậy, quả thực cũng là một cơ hội."
"Tô Hòa không phải là đứa trẻ an phận, Nhiễm Nhiễm đi theo nó được không?" Trịnh Bảo Trân vốn có chút coi thường Tô Hòa.
Nhưng đứa nhỏ này có ý tưởng, nghe nói đã làm ra không ít thứ, cũng kiếm được khá tiền. Trịnh Bảo Trân lại bắt đầu lo lắng Tô Hòa quá ưu tú, sẽ được nhiều cô gái yêu thích.
"Bà đấy, lo lắng quá nhiều rồi." Dì Trương nói, "Chuyện tình cảm, sao có thể dựa vào điều kiện mà nói. Không còn giống như thời chúng ta nữa, chỉ cần điều kiện tốt là có thể gả. Bây giờ là xã hội mới, người ta theo đuổi tình yêu tự do."
Đúng vậy! Xã hội mới rồi. Mấy đứa trẻ đều có suy nghĩ hơn bà.
"Dì Trương, chúng ta già rồi sao?" Trịnh Bảo Trân nhìn khuôn mặt mình trong gương, nhiều nếp nhăn hơn, da cũng mất đi vẻ sáng bóng.
Con cái đã lớn, đều phải đi tìm cuộc sống của riêng mình.
Vậy còn bà? Bà có chút hoang mang.
Dì Trương nói: "Không đâu, bà vẫn còn trẻ mà. Đừng suy nghĩ nhiều nữa, nếu bà thật sự buồn chán, đợi A Bố Y sinh con, bà có thể giúp trông cháu."
Trịnh Bảo Trân suy nghĩ một lúc, cảm thấy điều đó cũng đáng mong đợi.
Hồi trẻ, bà thường trách mình đã bỏ lỡ khoảng thời gian trưởng thành của các con. Có lẽ hiện tại, bà có thể bù đắp điều đó thông qua những đứa cháu.
Tô Hòa uống không ít rượu. Phó Thiếu Đình dìu anh ấy về nhà họ Tô. Lúc đó Tô Chính Quốc đang ngủ trưa, những người khác cũng đang cho mấy đứa trẻ ngủ.
Phó Thiếu Đình dìu Tô Hòa vào phòng. Anh chàng này vừa đi vừa lẩm bẩm: "Phó Nhiễm, đợi anh trở về, nhất định sẽ cưới em.”
Nói xong, Tô Hòa bất ngờ ôm chầm lấy Phó Thiếu Đình. Phó Thiếu Đình chẳng biết làm gì hơn, nhưng ngay lúc đó chỉ nghe thấy một tiếng “ọe”, Tô Hòa nôn thẳng vào người anh.
Phó Thiếu Đình nhíu mày thật sâu, vẻ mặt đầy khó chịu.
Quả thực, đây đúng là một cảnh tượng khó coi.
“Ôi trời, Tô Hòa!” Dì Trần vội vàng mang chậu nhổ đến cho Tô Hoà tiếp tục nôn.
Phó Thiếu Đình cởi chiếc áo khoác bị bẩn ra, để dì Trần tìm tạm cho anh một chiếc áo của Tô Hòa để thay.
Thay đồ xong, anh đi xuống lầu, ngồi trên sofa và cầm tờ báo lên đọc để giết thời gian.
Lúc này Tô Tiểu Lạc bước vào, đi đến bên cạnh Phó Thiếu Đình ngồi xuống, ngập ngừng hỏi: "Anh Sáu, nếu lỡ gây rối với người khác, phải làm sao đây? Nghe dì Lý ở tổ dân phố nói, gây rối cũng là một tội, nghiêm trọng còn bị kết án nữa.”
“Anh nói xem, nếu chỉ là hôn một cái, thì sẽ bị phạt bao nhiêu năm?”
Phó Thiếu Đình hơi nhướng mày, gần đây các vấn đề trật tự an ninh quả thực đang được kiểm soát rất nghiêm.
“Nghe dì Lý nói, có một nữ đồng chí hẹn hò với ba người, bị người ta tố cáo, cuối cùng sắp bị xử bắn rồi!”
“Anh có đang nghe em nói không vậy?” Tô Tiểu Lạc tức tối giật tờ báo trên tay anh xuống.
Ánh mắt hai người bất ngờ chạm nhau. Phó Thiếu Đình khẽ cười, vẻ mặt đầy vẻ trêu chọc.
Tô Tiểu Lạc lập tức nhét tờ báo lại vào tay anh, đứng dậy đi thẳng về phòng, không quay đầu lại.
Đúng là kỳ lạ thật! Sao đi đâu cũng gặp anh thế này?
Anh có định tố cáo cô không nhỉ? Cho dù có bị tố cáo, cứ chối bay chối biến là được. Nghĩ đến đây, cô chui vào chăn, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đúng là tại sư huynh, bày ra cái ý tưởng vớ vẩn gì không biết! Làm cô mất hết mặt mũi thế này.
*****
Sáng hôm sau, cả nhà họ Tô chuẩn bị lên đường.
Phó Thiếu Đình đã đợi sẵn ở dưới, chuẩn bị cùng đi để tiễn họ ra ga tàu.
“Thật ngại quá, lại để cậu phải đi tiễn chúng tôi.” Tô Chính Quốc cười rất vui vẻ.
“Không phải tiễn đâu ạ. Bọn cháu cũng đến Tân Thành, tiện đường đi cùng luôn. Hôm qua nhà cháu nhận được điện báo, nói bên nhà cô cháu có chuyện cần xử lý, cháu phải qua xem sao.” Phó Thiếu Đình giải thích.
“Vậy thì tốt, cậu không vội chứ? Chúng tôi còn phải ghé qua thăm mộ sư phụ của Tiểu Lạc.” Tô Chính Quốc hỏi.
“Không vội đâu ạ. Còn cần Tiểu Cửu giúp cháu vài việc nữa.” Phó Thiếu Đình điềm tĩnh nói.
“Vậy thì được, đi cùng nhau cũng tiện chăm sóc lẫn nhau.”
Đến ga tàu, mọi người kiểm tra vé rồi tìm chỗ ngồi thích hợp. Ông cụ Tô, Trình Nhã, và Tô Vệ Quân ngồi chung một chỗ. Còn Tô Tiểu Lạc, Tô Hòa, Phó Thiếu Đình và Sam Thanh ngồi cùng nhau.
Sam Thanh cố ý trêu chọc Tô Tiểu Lạc: "Sư muội, em có làm thí nghiệm không vậy?”