Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 363

 
"Sản phụ vẫn chưa qua cơn nguy hiểm, mọi người nhanh chóng lên tàu, chúng ta phải đến huyện lỵ gần nhất để tìm bệnh viện."

Nhân viên phục vụ hô lớn, sắp xếp mọi người lên tàu theo thứ tự.

Chồng sản phụ ôm con, nắm tay vợ trấn an: "Sẽ ổn thôi, em cố lên."

Sản phụ sờ lên mặt anh ta, nói: "Đừng khóc, em sẽ không sao đâu, em còn phải nhìn con chúng ta lớn lên."

Sản phụ mất nhiều máu, sắc mặt trắng bệch đáng sợ.

Phó Nhiễm núp trong lòng Tô Hòa âm thầm khóc, cô ấy không chịu được những cảnh tượng thế này.

"Haiz, phụ nữ sinh con đúng là một lần bước qua quỷ môn quan." Trình Nhã thở dài, bà đã chứng kiến quá nhiều, "Có người sinh con rất dễ dàng, nhưng có người lại rất khó khăn."

"Đúng vậy!" Tô Vệ Quân nắm lấy tay bà, "Vất vả cho em rồi."

Trình Nhã cảm thấy ấm lòng, chồng bà rất ít khi nói những lời như vậy.

Tô Chính Quốc thở dài: "Nếu biết vậy, lúc xưa bố chỉ để mẹ con sinh một đứa thôi."

Thực sự là sợ rồi.

"Cho nên người so với người đúng là tức chết người mà!" Bà cụ biết đỡ đẻ cảm thán, "Tôi từng thấy có người đi vệ sinh một lát là sinh xong, cũng có người thấy cả ngày lẫn đêm không có động tĩnh gì. Nói đi nói lại, người chịu khổ vẫn là người mẹ."

Tô Tiểu Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lặn, ánh hoàng hôn chiếu xuống mặt tuyết nhuộm một tầng ánh vàng.

Phó Thiếu Đình hỏi: "Em đang nghĩ gì vậy?"

Tô Tiểu Lạc nói: "Sư phụ em từng nói, tình yêu là phép thuật có thể hóa giải tất cả. Trước đây em không hiểu, bây giờ đã hiểu phần nào rồi. Sản phụ kia phá vỡ được thuật pháp của lang thú, là vì tình yêu của chị ấy dành cho con vượt lên trên tất cả."

"Nói đúng lắm, tình yêu thương trong rất nhiều trường hợp, có thể giúp con người chiến thắng nỗi sợ hãi, khó khăn." Phó Thiếu Đình gật đầu đồng tình.

"Vậy tại sao sư phụ lại nói, người tu hành phải đoạn tuyệt thất tình lục dục?" Tô Tiểu Lạc nghiêng đầu.

Phó Thiếu Đình trầm ngâm một lát, rồi nói: "Con đường tu hành của mỗi người không giống nhau, theo anh thì những người trước đây nói phải đoạn tuyệt thất tình lục dục, chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ cho việc tu hành không thành công."

Tô Tiểu Lạc liếc anh một cái: "Chẳng trách anh là người ngoài Thiên đạo, lời nói ra đều kinh thế hãi tục như vậy."

Phó Thiếu Đình nhìn cô hỏi: "Vậy còn em? Thực sự có thể đoạn tuyệt được sao?"

Tô Tiểu Lạc bị ánh mắt của anh nhìn đến mức tim đập loạn nhịp.

Lâm Tuyết đi tới nói: "Đồng chí Phó Thiếu Đình, vừa rồi nhân viên phục vụ nói muốn tìm anh."

Phó Thiếu Đình đứng dậy rời đi, Lâm Tuyết ngồi đối diện Tô Tiểu Lạc hỏi: "Cô và đồng chí Phó Thiếu Đình có quan hệ gì vậy?"

Tô Tiểu Lạc nhìn cô ta một cái, hỏi ngược lại: "Vậy cô và Phó Thiếu Đình có quan hệ gì?"

"Tôi, tôi và anh ấy..." Lâm Tuyết đột nhiên có chút ngại ngùng, "Bố tôi và bố anh ấy là đồng đội, họ đang vun vén cho chúng tôi. Gia đình hai bên đều biết gốc biết rễ, nếu có thể đến với nhau chắc chắn là chuyện tốt."

Tô Tiểu Lạc: "Ông nội tôi và ông nội anh ấy là đồng đội, bố tôi và bố anh ấy cũng là đồng đội."

Ông nội cũng vậy sao?

Lâm Tuyết cắn môi nói: "Vậy tại sao cô không ở bên anh ấy? Nếu cô không ở bên anh ấy thì không nên tiếp tục dây dưa với anh ấy nữa, làm như vậy là biểu hiện của sự vô trách nhiệm."

Tô Tiểu Lạc nghẹn lời. Một lúc sau mới nói: "Tôi không có dây dưa với anh ấy."

Lâm Tuyết: "Vậy nếu cô không có ý với anh ấy, thì cũng không nên nhận sự quan tâm của anh ấy."

Lâm Tuyết đã nhìn thấy hết tất cả trên đường đi, sự quan tâm của Phó Thiếu Đình dành cho Tô Tiểu Lạc vượt xa tình bạn thông thường.

Cô ta vừa ghen tị vừa đố kỵ.

Tô Tiểu Lạc nhất thời không biết nên nói gì, nhưng bảo cô tránh xa Phó Thiếu Đình, cô cũng không làm được.

Phó Nhiễm đi tới ngồi xuống , hỏi: "Hai người đang nói gì vậy?"

Tô Tiểu Lạc nhíu mày, cũng đang suy nghĩ về những lời của Lâm Tuyết. Không có Lâm Tuyết, cũng sẽ có những cô gái khác. Anh rất ưu tú.

"Không có gì, Phó Nhiễm, anh trai chị thích ăn gì, để em đi mua chút đồ ăn cho anh ấy." Lâm Tuyết ân cần nói.

Phó Nhiễm "A" một tiếng, nói: "Anh trai chị không có gì đặc biệt thích ăn, cũng không có gì đặc biệt không thích ăn."

Phó Thiếu Đình đối với mọi việc đều hờ hững, ngoại trừ sự nghiệp hàng không thì hầu như không có việc gì đặc biệt yêu thích.

Phó Nhiễm từng nghĩ anh hai sẽ sống một cuộc đời nhạt nhẽo như vậy, cho đến khi Tiểu Lạc xuất hiện, mới phá vỡ nhận thức của cô.

Có lẽ đây cũng là một loại duyên phận.

"À, vậy để em lấy đại vài món cơm vậy!" Lâm Tuyết có chút thất vọng vì không moi được thông tin, quay người rời đi.

"Chúng ta cũng đi xem có gì ăn." Phó Nhiễm kéo Tô Tiểu Lạc đứng dậy.

Đến khu vực nhà ăn, Phó Thiếu Đình đang lấy cơm hộp, Lâm Tuyết đứng cạnh anh không biết đang nói gì.

Phó Thiếu Đình ngẩng lên vừa lúc nhìn thấy Tô Tiểu Lạc, đang định lên tiếng gọi thì lại thấy cô nhóc quay đầu sang hướng khác.

Anh khẽ nhíu mày. Vừa rồi còn tốt đẹp, sao đột nhiên lại thay đổi sắc mặt?

Cô nhóc này không chỉ lắm trò, mà tính khí cũng lớn.

Lâm Tuyết nói: "Đồng chí Phó Thiếu Đình, anh thích ăn gì vậy?"

Phó Thiếu Đình cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, anh nói: "Đồng chí Lâm Tuyết, tôi tin em gái tôi đã nói rõ với cô rồi, tôi có người mình thích."

Lâm Tuyết cảm thấy buồn, cô ta hỏi: "Là Tô Tiểu Lạc đó phải không?"

"Đúng vậy." Phó Thiếu Đình gật đầu, "Vì cô đã hiểu, tôi hy vọng chúng ta có thể giữ mối quan hệ đồng chí bình thường. Còn nữa, tôi không thích nói điều gì hai lần."

Phó Thiếu Đình nổi tiếng là người có tính khí không tốt lắm.

Lâm Tuyết vẫn luôn cảm thấy đàn ông nên có chút cá tính, nhưng lúc này cô ta cảm thấy rất tổn thương.

Tô Tiểu Lạc rốt cuộc có gì tốt chứ?

Phó Thiếu Đình bưng cơm hộp đi đến bên cạnh Tô Tiểu Lạc, không nói một lời cứ thế đứng cạnh cô.

Tô Tiểu Lạc nhíu mày, ngẩng đầu hỏi: "Sao không đi cùng con gái của đồng đội bố anh?"

"Dạo này không ăn ngọt, chuyển sang ăn chua rồi à?" Phó Thiếu Đình hỏi. (Tội nghiệp anh Đình, đụng phải người có thần kinh thô)

"Ngọt chua gì chứ?" Tô Tiểu Lạc không hiểu.

"Ngửi thấy hơi chua." Phó Thiếu Đình lấy cho cô một cái bánh bao trên giá, đặt vào hộp cơm của cô.

Tô Tiểu Lạc lại liếc nhìn đôi chân dài của anh, chân dài thì có thể nói bậy được sao?

"Em không thích ăn ngọt, cũng không thích ăn chua, bây giờ em chỉ thích ăn đắng." Tô Tiểu Lạc nói.

"Đắng à?" Phó Thiếu Đình nói, "Ở đây có mướp đắng xào trứng."

Vừa nói anh vừa múc cho Tô Tiểu Lạc một thìa, Tô Tiểu Lạc trợn tròn mắt.

Cô từ nhỏ đã không ăn được đắng.

"Đừng lãng phí." Phó Thiếu Đình thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, không khỏi bật cười.

"Anh sao mà đáng ghét thế?"

"Em gọi anh là anh Thiếu Đình, anh giúp em ăn." Phó Thiếu Đình cười nói.

"Em mới không thèm." Tô Tiểu Lạc liếc nhìn Lâm Tuyết ở đằng kia, "Anh muốn nghe thì bảo người khác gọi đi."

Phó Thiếu Đình hiểu ý gật đầu: "Cũng đúng, ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên."

Anh quay người bỏ đi.

Tô Tiểu Lạc nhìn món mướp đắng xào trứng trong hộp cơm, càng tức giận hơn. Không nói rõ được là tức giận vì điều gì, nhưng có một luồng khí trong lòng, không lên được cũng không xuống được.

Cô bực bội trở về toa tàu, đưa hộp cơm của mình cho ông nội.

"Ông nội, ông ăn đi."

Tô Chính Quốc thụ sủng nhược kinh, mở hộp cơm ra xem: "Nhóc con này, cháu múc hết mướp đắng vào đây rồi à?"

Tô Tiểu Lạc nói: "Mướp đắng giải nhiệt, ông ăn nhiều một chút."

Bình Luận (0)
Comment