Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 370

Nhà họ Trần là một gia đình coi trọng danh dự, chưa bao giờ ỷ thế hiếp người. Nhưng lần này Vương Chấn thực sự quá đáng, dám làm ra những chuyện không biết xấu hổ.

"Ý cậu là cháu gái tôi có tính tình không tốt? Là trách nhà họ Trần chúng tôi không biết dạy dỗ à?" Tô Tuyết Bình cười lạnh hỏi.

"Không, không phải, chỉ là cô ấy hơi bướng bỉnh một chút thôi." Vương Chấn không dám đắc tội với bà lão này, vội hạ giọng giải thích.

"Cháu gái tôi gả vào nhà cậu, không chỉ phải lo ba bữa cơm mỗi ngày, làm việc nặng nhọc, mà còn phải phụng dưỡng cả nhà cậu. Sao, đến chút bướng bỉnh cũng không được à?" Tô Tuyết Bình hừ lạnh một tiếng.

"Đúng, lần này là lỗi của cháu." Vương Chấn vội vàng nhận sai, "Nhưng hôm nay là ngày mùng 5 Tết, ngày Phá Ngũ mà! Ở mãi nhà mẹ đẻ không hay, cũng không tốt cho nhà mọi người."

"Bố mẹ, con về với anh ta trước!" Trần Nam Cầm không muốn chuyện của mình ảnh hưởng đến vận may của nhà họ Trần.

"Tiểu Lạc, có thật là có quan niệm như thế không?" Tô Tuyết Bình quay sang hỏi.

"Thực ra tất cả chỉ là mê tín, không có cơ sở gì cả." Tô Tiểu Lạc đáp.

"Vậy thì thôi, cứ yên tâm ở lại đây. Bao giờ hết bướng bỉnh thì về." Tô Tuyết Bình kiên quyết giữ người ở lại.

Vương Chấn méo mặt nhìn Tô Tiểu Lạc, nhất thời không đoán được cô là ai. Hắn nói: "Đây là phong tục truyền từ xưa, con gái đã gả đi mà về nhà mẹ đẻ vào mùng 5 sẽ mang nghèo khổ về, cháu cũng chỉ nghĩ cho nhà các người thôi."

Trần Bác Hiên bật cười: "Anh mà không nói thì tôi còn tưởng anh là con rể ở rể ấy! Nhà họ Vương chẳng phải đang dựa hết vào chị tôi sao?"

"Trần Bác Hiên!" Vương Chấn biết nhà họ Trần khinh thường mình, nhưng trước đây họ vẫn nể mặt Trần Nam Cầm nên chưa bao giờ làm hắn mất mặt. Lần này là lần đầu tiên hắn cảm thấy tự tôn bị tổn thương.

"Sao, tôi nói sai à?" Trần Bác Hiên đẩy kính, khinh miệt nói, "Là đàn ông mà để phụ nữ nuôi gia đình, không thấy nhục sao?"

"Được, tôi không tranh luận với cậu." Vương Chấn biết mình không có lý, nhưng vẫn cố nói: "Người ta thường bảo thà phá một ngôi miếu còn hơn phá một cuộc hôn nhân. Cậu mong tôi với chị cậu không hạnh phúc đúng không?"

"Đúng! Sớm nên ly hôn rồi!" Trần Bác Hiên tức giận nghiến răng.

Vương Chấn cũng không phải dạng dễ chịu, lập tức ra tay. Một cú đấm trúng mặt Trần Bác Hiên làm kính của anh ấy rơi xuống. Nhưng ngay sau đó anh ấy lao lên, đè Vương Chấn xuống đất và đánh không thương tiếc.

"Ây da!"

"Dừng tay, dừng tay mau!"

Vương Chấn vốn là công nhân lao động tay chân, sức khỏe vượt trội. Ai cũng lo Trần Bác Hiên sẽ chịu thiệt. Nhưng bất ngờ là anh ấy chỉ dính một cú đấm đầu tiên, sau đó Vương Chấn hoàn toàn không phản kháng.

Ngày mùng 5 Tết, người ta phải đưa Vương Chấn vào bệnh viện.

Vương Chấn bị đánh thành đầu heo, gia đình họ Vương nghe tin lập tức kéo đến, vừa khóc vừa mắng: "Sao lại đánh con tôi thành ra thế này? Nó có làm sai gì đi nữa thì cũng không đáng bị đánh thế chứ!"

"Con trai tôi ơi!"

"Người nhà họ Trần quá đáng thật, vợ chồng cãi nhau thôi mà, có cần phải động tay động chân không?"

Nhà họ Vương cũng ngơ ngác không hiểu. Lần trước Trần Nam Cầm suýt sảy thai, nhà họ Trần không nói một lời. Vì vậy họ mới yên tâm để Vương Chấn mang đồ hộp và sữa mạch nha sang làm quà, ai ngờ lại bị đánh thế này.

"Đồ ngốc này, thằng Trần Bác Hiên yếu hơn con cả đống, sao không phản kháng?" Mẹ Vương vừa đau lòng vừa giận dữ, tiếc đứt ruột số đồ hộp và sữa mạch nha quý giá.

"Con cũng muốn đánh lại mà! Nhưng không hiểu sao lúc đó không nhúc nhích được, cứ như có gì kỳ lạ." Vương Chấn cũng bối rối.

"Chỉ với cái thân thể của nó mà đánh được con à? Ba đứa như nó cũng chẳng làm gì nổi con!" Bố Vương tức giận nói.

"Chuyện này không thể để yên. Nói với Nam Cầm bảo nhà họ Trần phải bồi thường. Lần trước Nam Cầm sinh non, nhà thông gia cho hai trăm tệ gọi là tiền dinh dưỡng. Lần này con bị thương nặng thế, ít nhất cũng phải được năm trăm!" Mẹ Vương không chịu bỏ qua cơ hội đòi tiền.

"Ai ra tay trước?" Bố Vương hỏi.

"Hình như là con." Vương Chấn gãi đầu.

"Đợi cảnh sát đến, tuyệt đối không được nói con là người ra tay trước, nghe chưa?" Mẹ Vương dặn dò, quyết tâm kiếm chác.

Ngoài phòng bệnh, Tô Tuyết Bình nhìn cháu trai, bất đắc dĩ lắc đầu: "Đúng là còn trẻ."

"Cháu thấy anh họ đánh hay lắm, loại người đó đáng bị đánh, xả giận cũng tốt mà." Tô Tiểu Lạc cười tinh nghịch.

"Con bé này, bà chỉ sợ anh cháu thiệt thôi." Tô Tuyết Bình thở dài. "Cũng may người bị thương không phải anh cháu."

"Hắc hắc, có cháu ở đây, làm sao để hắn chiếm được lợi?" Tô Tiểu Lạc nháy mắt cười tinh quái.

"Chẳng trách hắn đứng bất động, hóa ra là nhờ em giúp anh." Trần Bác Hiên cười. "Lần này anh xả hết ấm ức rồi."

"Họ không dễ dàng bỏ qua đâu." Trần Nam Cầm lo lắng.

Cảnh sát cũng vừa tới.

Tô Tuyết Bình cười lạnh: "Không ngờ nhà họ Vương còn dám báo cảnh sát."

Vương Chấn chỉ vào Trần Bác Hiên lớn tiếng nói: "Chính cậu ta đã đánh tôi thành ra thế này!"

Trần Bác Hiên nói: "Là anh ra tay trước."

Tô Tiểu Lạc lén dán một lá bùa "chân thật" lên người Vương Chấn. Hắn lập tức thốt lên: "Đúng vậy! Là tôi ra tay trước. Người nhà họ Trần các người chưa bao giờ coi tôi ra gì!"

Nói xong, Vương Chấn vội lấy tay bịt miệng, vẻ mặt đầy hoảng hốt.

Mẹ Vương trừng mắt nhìn con trai, vội vàng chữa cháy: "Con tôi bị đánh đến lú lẫn nên mới nói vậy. Các người đừng có tin."

Bố Vương cũng thêm vào: "Trước đây chúng tôi đã nói rồi, điều kiện giữa hai nhà quá chênh lệch, chúng tôi không đồng ý hôn sự này. Là con dâu tôi nhất quyết muốn gả vào nhà chúng tôi. Giờ các người lại đối xử như vậy, thật quá đáng!"

"Bố mẹ, hai người tự hỏi lòng mình xem. Từ khi con gả vào nhà họ Vương, bố mẹ con có khi nào coi thường nhà mình chưa? Nhà con có gì, con đều mang về để hiếu kính hai người." Trần Nam Cầm nói, giọng đầy thất vọng.

"Thứ cô mang về chẳng phải là đồ nhà cô không cần nữa sao?" Mẹ Vương lầm bầm.

Lời nói ấy khiến Trần Nam Cầm như bị dội một gáo nước lạnh. Cô chợt nhận ra mình quá ngu ngốc. Chỉ vì muốn chiều lòng bố mẹ chồng, cô đã cố tình nói rằng những món đồ quý giá như rượu ngon, thuốc lá xịn là đồ thừa ở nhà mình. Ai ngờ họ lại thật sự nghĩ đó là đồ bỏ đi.

Cô luôn cố gắng giữ thể diện cho họ, nhưng tất cả chỉ là sự đơn phương từ phía cô.

Không chỉ người nhà họ Vương, ngay cả Vương Chấn – người cô từng yêu hết lòng – cũng chỉ xem lòng tốt của cô là vô nghĩa.

"Vương Chấn, ngay cả anh cũng nghĩ gia đình tôi coi thường anh sao?" Trần Nam Cầm lớn tiếng hỏi, giọng đầy đau xót.

Đến tận lúc này, cô mới hiểu rằng những nỗ lực và tấm lòng của mình trong mắt họ rẻ mạt đến mức nào.

 

Bình Luận (0)
Comment