Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 386

 
Trong hang động rộng lớn này, linh lực dồi dào tựa như trở về thời viễn cổ.

Ôn Thần biến thành hình người, mặc quần áo làm từ da hổ, trên mặt có ấn ký màu đỏ.

"Xi Thần? Ta nhớ ra rồi."

Xi Thần là người đẹp trai nhất trong số tám mươi mốt anh em của Xi Vưu, hắn có trí tuệ vô song, là quân sư của Xi Vưu. Cũng chính hắn đã mê hoặc Huyền Nữ, gây ra cảnh lầm than cho chúng sinh. Huyền Nữ sau đó mới tìm đến Hoàng Đế, ngăn chặn hành vi bạo ngược này.

Huyền Nữ bị loạn đạo tâm, hoang mang về nhân quả trên thế gian. Vì vậy, nàng lấy thân chết vì đạo, chuyển sinh chín kiếp để tìm kiếm câu trả lời.

Xi Thần trói buộc nhân quả của mình với Huyền Nữ, phân ra một tia thần thức dây dưa với Huyền Nữ đời đời kiếp kiếp.

Tám kiếp trước, Huyền Nữ đều không thể thoát khỏi sự ràng buộc của nhân quả. Giờ đây, Tô Tiểu Lạc là kiếp thứ chín.

Tia thần thức của Xi Thần chính là Phó Thiếu Đình.

Ôn Thần khẽ nhíu mày, hắn nói: "Đã trải qua tám kiếp rồi, tại sao ngươi vẫn chấp mê bất ngộ?"

"Tình cảm của ta với Huyền Nữ, dù trải qua ngàn đời vạn kiếp cũng sẽ không bị ảnh hưởng." Xi Thần chắc như đinh đóng cột.

"Con người sẽ thay đổi, thời đại biến thiên, thần tộc lụi tàn." Ôn Thần tỏ vẻ không hiểu, "Tại sao ngươi vẫn chấp niệm như vậy, tám kiếp đều không thể toại nguyện, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa hiểu sao? Đây chính là thiên mệnh!"

"Ta không hiểu cái gì về thiên mệnh, ta chỉ biết mệnh ta là do ta, không do trời." Xi Thần vung tay lên, khống chế Ôn Thần. "Trời đất một phương này đều do ta nắm giữ, hãy dùng thần lực còn sót lại của các ngươi để giúp Huyền Nữ phục sinh!"

"Nếu chúng ta có thể bên nhau mãi mãi, ta sẽ lập miếu thờ cho các ngươi, để các ngươi được đời đời kiếp kiếp thờ phụng."

"Anh đừng hòng." Tô Tiểu Lạc ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai tay kết ấn, một đóa sen vàng bao phủ lấy cô. "Họ đều là bạn bè của tôi, là đồng bọn của tôi, tôi sẽ không để anh thực hiện được âm mưu."

"Chỉ cần thần hồn nàng hồi thân xác, nàng sẽ khôi phục lại tất cả ký ức, trở thành Cửu Thiên Huyền Nữ một lần nữa, chẳng lẽ nàng không muốn sao?" Xi Thần khó hiểu hỏi.

"Không muốn!" Tô Tiểu Lạc đã từng vô số lần tự hỏi bản thân: phi thăng hay ở lại. Cô không nỡ rời xa quá nhiều người, có quá nhiều điều lưu luyến.

"Nàng không muốn!" Xi Thần đỏ mắt, lửa giận bùng cháy, "Tại sao trải qua tám kiếp, nàng vẫn không muốn! Đây là cơ hội cuối cùng của nàng, chẳng lẽ nàng cam tâm sống như vậy, trăm năm sau trở về với cát bụi."

"Có gì không thể, tôi có người thân, bạn bè, người yêu. Mỗi ngày sống trên đời đều là niềm vui. Tại sao tôi phải từ bỏ những ngày tháng như vậy, để sống một cuộc sống không d.ục v.ọng, không cầu mong?" Tô Tiểu Lạc lớn tiếng hét lên, chống lại uy áp của Xi Thần.

"Người yêu?" Xi Thần nhíu mày, "Nàng yêu tên Phó Thiếu Đình đó đúng không? Hắn ta chỉ là một tia thần thức của ta, ta trở về thân xác của hắn, Huyền Nữ trở về thân xác của nàng. Chúng ta vẫn yêu nhau, có gì khác biệt?"

"Ngày đó trong Mê Hồn Đăng, trên người anh ấy đã từng xuất hiện một tia thần thức. Không thuộc về anh ấy, là anh ấy của kiếp trước. Cho nên mới có câu nói vận mệnh của con người là do lựa chọn, trải qua rồi sẽ không còn là chính mình nữa."

"Bao gồm cả Thiếu Đình."

"Tôi yêu anh ấy, bởi vì anh ấy sẽ không cố chấp như anh. Anh ấy tuyệt đối sẽ không vì tư lợi cá nhân mà hại mạng nhiều người như vậy! Anh ấy vì muôn dân bách tính mà xông pha trận mạc, giết địch bảo vệ đất nước."

"Trong lòng tôi anh ấy là anh hùng! Còn anh, giỏi mưu mô quỷ kế, hành sự lại càng hèn hạ! Anh chẳng là gì cả!"

Lời nói của Tô Tiểu Lạc đã hoàn toàn chọc giận Xi Thần. Hắn nheo mắt nói: "Hắn ta chỉ là một tia thần thức của ta, nàng lại đánh giá hắn ta cao như vậy?"

Tô Tiểu Lạc nhìn Xi Thần, kiên định nói: "Anh ấy là Phó Thiếu Đình, chưa bao giờ là ai khác."

"Vậy ta sẽ nuốt chửng hắn!" Xi Thần vung tay túm lấy thân xác của Phó Thiếu Đình.

"Đừng!" Tô Tiểu Lạc vội vàng cứu người, hai tay không ngừng biến đổi động tác. Nhưng dù Xi Thần không phải là thực thể, nhưng cũng là bán thần.

Con người làm sao có thể đấu với thần.

"Chị Tiểu Cửu, chỉ cần chị biến thành Huyền Nữ, mới có cơ hội cứu anh ta." Mạch đến bên cạnh cô dụ dỗ, "Em có thể giúp chị."

"Có thể cứu anh ấy sao?" Tô Tiểu Lạc chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này.

"Đương nhiên có thể." Trong mắt Mạch tràn đầy thương hại, nhưng thứ cậu ta muốn hơn chính là Huyền Nữ.

Dù có cùng một dung mạo, nhưng họ không phải là cùng một người.

"Được, tôi đồng ý với cậu, nhưng cậu phải hứa với tôi, nhất định phải bảo vệ những người bạn này."

Tô Tiểu Lạc biết cái giá phải trả là gì. Có lẽ từ nay về sau cô sẽ không còn ở nhân gian này nữa, nhưng nếu những người bạn này không còn, cô sống còn có ý nghĩa gì?

"Đừng, sư phụ, đừng nghe cậu ta." Trịnh Thư Ý vùng vẫy nói.

"Sư phụ, đừng quan tâm đến chúng tôi, cô chạy được thì chạy đi. Tên Xi Thần chỉ có thể tác oai tác quái trong một vùng trời đất này thôi, cô chạy đi!" Tôn Đằng Phi hét lớn.

Lang thú nói: "Nhóc con, vạn năm rồi. Chỉ có những ngày tháng làm bạn với ngươi ở nhân gian, ta mới có dáng vẻ của một con sói thực sự. Ta, sống đủ rồi."

Ôn Thần cũng nói: "Nhóc con, từ nay về sau ngươi cứ gọi là Ôn Thần đi, có ngươi ở đây thật xui xẻo. Dù ngươi có cứu ta cũng chẳng ích gì."

Nước mắt Tô Tiểu Lạc lưng tròng, những chuyện cũ như một thước phim tua lại trước mắt.

"Sư phụ, ăn bánh kem đi!"

"Sư phụ, sau này đợi tôi tốt nghiệp ngành tiếng Anh, cậu sẽ không phải lo lắng mình không biết tiếng Anh nữa, tôi sẽ làm phiên dịch chuyên nghiệp cho cậu, không lấy tiền."

"Chúc sư phụ năm nào cũng như năm nay, ngày nào cũng vui vẻ."

Mọi người...

Tô Tiểu Lạc nhắm mắt lại, để nước mắt lăn dài.

"Hứa với anh, bí mật này đừng cho ai biết, hãy bảo vệ tốt bản thân."

"Anh muốn hẹn hò với em với mục đích kết hôn."

"Em không biết lời nói của em ngọt đến nhường nào."

Ông nội, bố mẹ, anh Sáu, anh Cả anh Hai, chị dâu Cả chị dâu Hai. Tử Thành Tử Huyên, còn có Tiểu Dĩ An. Khuôn mặt của họ lần lượt hiện lên trước mắt.

"Nói cho tôi biết, phải làm thế nào?"

"Chị cứ làm theo lời em nói." Mạch ở bên cạnh hướng dẫn, cuối cùng nhìn cô một cái, hỏi: "chị sẽ hối hận chứ ?"

"Chỉ cần có thể cứu họ, tôi không hối hận." Tô Tiểu Lạc thề thốt.

Tô Tiểu Lạc niệm theo câu thần chú của Mạch, bắt đầu lẩm bẩm. Nốt ruồi chu sa màu đỏ trên trán người trong quan tài đá bắt đầu sáng lên. Toàn thân Tô Tiểu Lạc lơ lửng giữa không trung, tiếp nhận ký ức từ thân xác của Huyền Nữ.

"Sư phụ, đừng."

"Sư phụ." Trịnh Thư Ý khóc nức nở.

Tôn Đằng Phi đột nhiên ngồi xếp bằng trên mặt đất, miệng bắt đầu niệm Đạo Đức Kinh mà sư phụ thường bảo cậu niệm.

"Sư muội, sư phụ từng nói tình yêu có sức mạnh. Chúng ta tuy đạo hạnh thấp kém nhưng chúng ta yêu thương sư phụ."

"Được, tôi cũng niệm." Trịnh Thư Ý lau nước mắt, cùng nhau niệm Đạo Đức Kinh.

Các thần thú còn lại thấy vậy cũng bắt đầu học theo.

Tô Tiểu Lạc cảm nhận được sự ấm áp từ bốn phương tám hướng, đầu đau như muốn nứt ra. Những thông tin kia như muốn nổ tung não cô.

Một loạt hình ảnh từ thời viễn cổ hiện lên trong đầu, lần lượt tua lại. Rất lâu sau mới bình tĩnh lại. Trên trán Tô Tiểu Lạc xuất hiện thêm một đóa sen vàng.

Mạch thất thanh gọi: "Chị Tiểu Cửu."

(Chương này và chương trước editor để xưng hô theo thời đại từng người đang sống nhé).

Bình Luận (0)
Comment