"Ý con bé nói là có cách tìm được là sao?"
"Hay là con bé này đã giấu bọn trẻ đi rồi, đang đùa giỡn với chúng ta?"
"Ai lại đem bọn trẻ ra đùa giỡn chứ?"
Mọi người mỗi người một câu, đều coi Tô Tiểu Lạc là người giấu bọn trẻ.
Trình Nhã vừa lúc đi ra, nhìn thấy Tô Tiểu Lạc và Trình Thiên bị mọi người vây quanh thì vội vàng chạy tới che chắn cho Tô Tiểu Lạc phía sau.
"Trưởng thôn, có chuyện gì vậy?" Trình Nhã hỏi.
"Đây là con của cô sao?" Trưởng thôn nhận ra Trình Nhã nên hỏi.
"Đúng vậy, là con gái tôi." Trình Nhã liên tục gật đầu.
"Tôi và cô không oán không thù gì, cô mau trả con tôi lại đây." Vợ nhà họ Điền làm bộ muốn xông lên, con bị mất tích khiến cô ta sớm đã mất đi lý trí, nghe mọi người nói vậy thì lập tức tin là thật.
Trình Nhã ngăn cô ta lại nói: "Tiểu Lạc nhà tôi sẽ không làm chuyện quá đáng như vậy đâu, chắc chắn là mọi người đã hiểu lầm."
Người nhà họ Trình cũng chạy tới, dì cả Trình hả hê nói: "Trình Nhã, tôi đã nói rồi, tính khí con bé này như vậy, cô không nghiêm khắc dạy dỗ thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, thế nào? Tôi nói đúng chứ? Cô mau khuyên nó giao bọn trẻ ra đây, xem vợ chồng nhà họ Điền lo lắng kìa."
"Mất con thì ai mà không lo lắng."
"Đã lớn như vậy rồi, sao lại không biết nặng nhẹ gì chứ!"
"Cô mau giao ra đây, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát bắt cô!" Lão Điền cũng nổi giận, nếu không e ngại họ là phụ nữ thì đã sớm xông lên đánh người rồi.
Trình Thụ chắn trước mặt Trình Nhã và Tô Tiểu Lạc nói: "Mọi người đã điều tra rõ chưa? Mà đã vu oan cho người ta ở đây? Con của mọi người bị mất lúc nào?"
Vợ nhà họ Điền nói: "Chính là lúc giữa trưa, tôi đi nấu cơm."
"Đây chẳng phải là nói nhảm sao? Giữa trưa Tiểu Lạc vẫn luôn ở nhà tôi không rời đi, cả nhà tôi đều có thể làm chứng." Trình Thụ nói.
"Các người là người một nhà, đương nhiên là bao che cho nó rồi." Không biết ai nói một câu, lập tức lại gây ra phẫn nộ.
Dì cả Trình còn ngại sự việc chưa đủ rắc rối, nói: "Không đúng, lúc mười hai giờ nó và mẹ nó đi vào bếp nấu cơm, có ra ngoài hay không thì ai biết?"
Lời của dì cả Trình lập tức lại gây ra sóng gió, ngay cả dì cả Trình cũng nói như vậy, chắc chắn cô gái này rất xấu xa.
Tống Lệ Lệ thấy mọi người đều đang nói về Tô Tiểu Lạc, cô ấy lấy hết can đảm định nói gì đó thì Mã Quốc Long đột nhiên kéo cô ấy lại.
Cô ấy hất tay anh ta ra, lớn tiếng nói: "Em họ tôi không phải là người như vậy, em ấy cũng không quen biết gì anh, giấu con anh làm gì?"
Tô Tiểu Lạc lạnh lùng nhìn đám người này, trách sao có người ngay cả việc tốt cũng không muốn làm, chính là vì đám người đứng nói chuyện không đau lưng này.
"Rốt cuộc mọi người có muốn tìm con không?" Tô Tiểu Lạc hỏi, "Không tìm tôi đi đây, muốn bắt tôi thì báo cảnh sát, đưa ra bằng chứng rồi nói."
Sự tự tin của Tô Tiểu Lạc khiến dân làng không dám nói lung tung nữa, liên quan đến chuyện của hai đứa trẻ, không thể qua loa được.
Dì cả Trình nói: "Trong thôn trong xóm đều đã tìm hết rồi, chính là không tìm thấy, mày có cách gì chứ? Mày tốt nhất là đừng ở đây làm chậm trễ thời gian của mọi người, nếu như chậm trễ thì mày đền nổi không?"
Tô Tiểu Lạc ghét nhất là bộ mặt này của bà ta, hỏi: "Nếu như tôi có thể tìm được thì sao?"
"Tìm, mày cứ tìm ở đây đi, tìm được tao gọi mày là cụ tổ." Dì cả Trình căn bản không tin cô có bản lĩnh này.
"Cụ tổ thì không cần, nếu như tôi tìm được rồi, sau này dì không được nói xấu mẹ tôi nữa."
"Ai nói xấu nó chứ." Dì cả Trình không thừa nhận.
"Dì phát lời thề đi, nếu hôm nay tôi tìm được bọn trẻ, dì còn nói xấu mẹ tôi thì con trai dì sẽ không tìm được vợ." Tô Tiểu Lạc nói.
Lời thề này so với bất kỳ lời thề độc nào cũng đều có hiệu lực hơn. Nếu như con trai của dì cả Trình không tìm được vợ, sẽ là nỗi đau lớn nhất trong đời bà ta.
"Sao, không dám sao?" Tô Tiểu Lạc phản bác một câu.
"Sao mà không dám, nếu mày thật sự có thể tìm được, tao mà còn nói xấu mẹ mày nữa thì con trai tao sẽ không tìm được vợ." Dì cả Trình bị ép lên lưng cọp, khiêu khích nhìn cô, "Nếu như mày không tìm được thì phải dập đầu xin lỗi tao."
"Được!" Tô Tiểu Lạc lập tức đồng ý.
"Tiểu Lạc." Trình Nhã kéo lấy cô, thật ra người Trình gia thôn có chút không nói lý lẽ, bà sợ Tiểu Lạc gây ra rắc rối.
"Mẹ, không sao đâu." Tô Tiểu Lạc an ủi, cô đến trước mặt vợ chồng nhà họ Điền nói: "Chị đi chuẩn bị một ít hương cao, nến, vàng mã qua đây."
"Chuẩn bị những thứ này làm gì?" Những người khác khó hiểu hỏi.
"Chỉ có lên mộ mới cần những thứ này, cô ta đang nguyền rủa bọn trẻ sao?" Trong đám đông có người lên tiếng.
Tô Tiểu Lạc sớm đã để ý đến hai người này rồi, từ nãy đến giờ vẫn luôn ở bên đó nói không ngừng.
"Hai người các người ăn nói vô đạo đức, rất nhanh sẽ gặp báo ứng thôi!" Tô Tiểu Lạc lộ ra một nụ cười tà mị.
Hai người nhìn nhau, đúng lúc này một trong hai người đột nhiên kêu thảm thiết. Chỉ thấy không biết từ đâu chui ra một con chó dại, cắn mạnh vào mông cô ta.
Bị cắn vào vị trí này, nhìn cũng không ra gì.
Cắn xong người này, cũng không bỏ qua cho người còn lại. Người còn lại ba chân bốn cẳng bỏ chạy, cô ta làm sao chạy kịp con chó, nhảy thẳng xuống hố phân bên đường.
Chó ở bên ngoài sủa vào cô ta không ngừng. Mọi người đều không khỏi bật cười, đối với bản lĩnh của Tô Tiểu Lạc sinh ra hứng thú nồng hậu.
Trưởng thôn nói: "Vợ nhà lão Điền, cô cứ làm theo lời cô bé nói, nếu như tìm được con rồi, hai người phải xin lỗi người ta. Nếu như không tìm được, tôi thay các người làm chủ, nhất định sẽ đòi lại công đạo cho các người."
"Được, được. Nhà tôi còn, tôi lập tức mang qua." Vợ nhà họ Điền tin lời trưởng thôn.
Dì cả Trình hả hê nói: "Xem kìa, nhà người ta có những thứ này, mày muốn kéo dài thời gian cũng không được. Tao khuyên mày bây giờ lập tức xin lỗi mọi người, biết đâu còn được tha thứ."
Bà ngoại Trình chỉ vào Trình Nhã nói: "Mày xem mày dạy dỗ con gái thế nào, trên không nghiêm thì dưới ắt loạn, cũng không chê mất mặt."
Trình Nhã im lặng không nói gì, hơi cúi đầu, bà chưa bao giờ tranh cãi gì cho mình.
Tô Tiểu Lạc nhìn về phía bà ngoại nói: "Cháu xấu cũng là xấu nhà cháu, liên quan gì đến bà chứ? Bớt dán vàng lên mặt mình đi!"
Bà ngoại Trình không ngờ đứa bé này lại dám cãi lời mình, bà ta quen thói ỷ già lên mặt, giơ tay lên muốn đánh người. Tô Tiểu Lạc một tay nắm lấy cổ tay bà ta, nói: "Bà đã nuôi cháu chưa, hay là đã chăm sóc cháu chưa? Bà lấy đâu ra tự tin mà dám quản chuyện của cháu?"
Bà ngoại Trình bị chọc tức không nhẹ: "Đại nghịch bất đạo, đúng là đại nghịch bất đạo. Trình Nhã, con của mày thì mày dạy!"
Trình Nhã nhìn mẹ mình, nói: "Mẹ ơi, Tiểu Lạc nó không cố ý."
"Mày dạy hay không dạy? Nếu mày không dạy thì đừng nhận tao là mẹ!" Bà ngoại Trình không phân rõ phải trái nói.
"Ôi trời, bây giờ là chuyện tìm con quan trọng hơn. Bác gái Trình, chuyện nhà bác để về rồi nói được không?" Trưởng thôn lo lắng đến đổ mồ hôi.
"Mày đánh hay không đánh?" Bà ngoại Trình không nghe lời trưởng thôn, ép Trình Nhã làm theo ý mình.
"Trình Nhã, mày quên mẹ đã vất vả nuôi nấng mày lớn lên sao? Mẹ chẳng lẽ không có tư cách dạy dỗ nó sao?" Dì cả Trình cũng phụ họa theo.
"Thật sự là không có." Trình Nhã nhìn chằm chằm vào họ, nói ra những lời đã giấu trong lòng mấy chục năm qua.