Trưởng thôn thở dài nói: "Trình Thụ, cậu về khuyên bố mẹ đi, đừng đối xử với chị cậu như vậy. Có nhà mà không thể về, ai cũng sẽ thấy bất hạnh.”
“Tôi biết rồi.” Trình Thụ gật đầu, chân thành nhìn về phía hai chị gái nói: “Chị, nơi này mãi mãi là nhà của hai chị. Sau này xây nhà, em sẽ chừa sẵn một phòng cho hai chị. Hai người mãi mãi là chị cả và chị hai của em.”
Những lời này làm mắt Trình Nhã đỏ hoe. Từ nhỏ bà và chị cả đã phải ở chung một phòng. Nhà rõ ràng có dư một phòng, nhưng bố mẹ thà chất đầy đồ đạc chứ không dành chỗ cho bà.
Đến khi em trai ra đời, họ mới dọn dẹp gian phòng đó cho em trai ở. Sau khi hai chị em lấy chồng, căn phòng của họ cũng bị biến thành nhà kho. Mỗi lần về thăm nhà, bà chỉ có thể ngủ chung với một đống đồ đạc.
Ngôi nhà này chưa từng cho bà cảm giác thuộc về, chỉ có trách móc, than phiền, oán giận, và vô số công việc không tên.
Trình Nhã nhìn Trình Thụ, là đứa em do chính bà chăm sóc từ nhỏ, tình cảm đáng lẽ phải rất tốt. Nhưng sự bất công trong gia đình đã khiến họ ngày càng xa cách. Hiếm hoi lắm em trai mới thể hiện tấm lòng của mình, sẵn sàng dành riêng một gian phòng cho bà
“Cậu út, cháu cũng muốn một phòng!” Tô Tiểu Lạc lớn giọng nói.
Trình Thụ sững sờ, sau đó lập tức hiểu ra rằng Tô Tiểu Lạc đang bênh vực mẹ mình. Ông bật cười: "Được, để dành cho Tiểu Cửu một phòng lớn nhất.”
Tống Lệ Lệ cũng lên tiếng: “Cậu út, cậu không thể thiên vị, cháu cũng muốn một phòng!”
“Được, ai cũng có phòng, chỉ cần mọi người chịu về đây, lúc nào cũng có chỗ sẵn cho các cháu.” Trình Thụ cười nói.
“Cô Hai, đừng chấp bà nội cháu làm gì.” Trình Thiên vội vàng khuyên nhủ.
Trình Nhã gật đầu. Dù có bao nhiêu khúc mắc đi nữa, chỉ cần lòng người vẫn còn, vẫn có thể tự nhiên mà gần lại với nhau.
Cuộc sống ngoài xã hội đầy rẫy khó khăn: nghèo đói, bệnh tật, đau khổ, trắc trở… đều là những điều không thể tránh khỏi. Nhưng chỉ cần có một nơi mà khi nhớ đến liền cảm thấy ấm áp, đó chính là nhà, là tình thân máu mủ.
Lúc này, nhà họ Điền sốt ruột lên tiếng: "Chuyện nhà các người giải quyết xong rồi, vậy chuyện nhà tôi có phải cũng nên giải quyết không?”
Tô Tiểu Lạc thấy dì cả Trình định bỏ đi, liền vội vàng gọi lại: "Dì, đừng đi vội. Đợi cháu tìm được bọn trẻ rồi hẵng đi.”
Dì cả Trình trừng mắt nhìn cô: "Tao xem thử mày có thể giở trò gì được.”
Tô Tiểu Lạc bảo nhà họ Điền chuẩn bị nhang, lão Điền quỳ xuống đốt giấy vàng mã và tiền vàng, vừa đốt vừa khẩn cầu: "Xin các ngài giúp đỡ, giúp tôi tìm lại con mình, xin các ngài giúp tôi…”
Vợ lão Điền cũng lầm rầm niệm khấn. Đột nhiên gió lớn nổi lên, nhưng cây nhang trong tay vợ lão Điền vẫn cháy thẳng, khói bốc lên tạo thành một đường thẳng tắp.
Mọi người đều kinh ngạc.
“Hôm nay gió lớn thế này mà nhang vẫn cháy thẳng đứng.”
“Lần đầu tiên tôi thấy chuyện lạ như vậy.”
“Rốt cuộc có chuyện gì đây?”
Mọi người mở to mắt, không dám bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào. Dì cả Trình hừ lạnh: "Giả thần giả quỷ, làm trò này có thể tìm được bọn trẻ chắc?”
Vừa dứt lời, hai đứa nhỏ đột nhiên nắm tay nhau chạy từ trong nhà vệ sinh ra. Chúng lao vào lòng mẹ, khóc đến khản cả giọng.
Mẹ chúng ôm chặt lấy con mình, vội hỏi: "Các con nấp ở đâu vậy? Sao nãy giờ mẹ gọi mà không chịu ra?”
“Đúng đó! Chúng ta tìm các con suốt, hai đứa nghịch quá rồi đó!” Lão Điền tức giận, định giơ tay đánh đứa nhỏ nhất.
Tô Tiểu Lạc ngăn lại: "Đừng đánh, bọn trẻ bị dọa sợ rồi.”
Mẹ hai đứa bé dỗ dành: "Không sao, kể cho mẹ nghe chuyện gì đã xảy ra đi.”
Cô con gái lớn năm tuổi vừa khóc vừa nói: “Chúng con nhìn thấy mọi người, nghe tiếng mọi người gọi nên định chạy ra. Nhưng khi vừa đến cửa thì có mấy cành cây và rơm rạ chắn ngang, không thể ra ngoài được.”
Hai đứa trẻ khóc nấc lên, trông không giống như đang nói dối.
Trưởng thôn cau mày: "Nhưng lúc nãy chúng ta đã tìm khắp nhà vệ sinh, làm gì có ai ở trong đó?”
Mọi người cùng quay lại kiểm tra. Nhà vệ sinh có bốn bức tường rất cao, ngay cả người lớn muốn trèo ra cũng không dễ, chưa nói đến trẻ con. Mà phía sau đó, chỉ có một bức tường chặn lại.
Chuyện này quá kỳ quặc, trưởng thôn cũng không tiện nói nhiều, chỉ bảo họ đưa bọn trẻ về nhà trước.
Lúc đi ngang qua dì cả Trình, Tô Tiểu Lạc không quên nói: "Dì, nhớ giữ lời hứa của mình. Sau này còn dám nói xấu mẹ tôi, coi chừng con trai dì không cưới được vợ!”
Dì cả Trình tức giận nghiến răng, hầm hầm bỏ đi.
Trưởng thôn nhìn Tô Tiểu Lạc, nghiêm túc hỏi: "Cô gái, bác nhìn ra rồi, cháu là người có bản lĩnh. Cháu nói xem, căn nhà đó rốt cuộc có chuyện gì?”
Tô Tiểu Lạc híp mắt, hỏi lại: "Trưởng thôn, có phải bác đang giấu chuyện gì không?”
Gương mặt trưởng thôn trầm xuống, giọng thấp hẳn: "Nói thật với cháu, đây không phải là lần đầu tiên trong thôn có trẻ con mất tích. Trước đây cũng có một cặp anh em cỡ tuổi này mất tích ngay tại đó. Nơi này từng có một vụ thảm sát, có khi nào vẫn còn…”
Tô Tiểu Lạc nhìn cái bóng trong nhà vệ sinh, chậm rãi nói: "Thực ra, cô ấy không cố ý.”
Nữ chủ nhân của căn nhà từng có một đôi con nhỏ. Khi giặc đến, chồng cô ấy bảo cô ấy giấu con đi, nhưng cửa trước đã bị chặn, cô ấy chỉ có thể để con trốn trong nhà vệ sinh.
Sau đó, cô ấy cùng chồng bị bắt và tra tấn. Hai đứa trẻ nghe tiếng bố mẹ kêu la bèn chạy ra ngoài, nhưng những kẻ biến thái kia không buông tha. Chúng móc ruột hai đứa bé treo lên cọc gỗ. Một đứa bị hành hạ đến chết trên cối xay.
Nữ chủ nhà điên cuồng cắn xé kẻ địch, cuối cùng bị chém chết. Chồng cô ấy cũng bị chặt đầu.
Nữ chủ nhà không chấp nhận cái chết thương tâm của hai đứa con, vẫn ở lại canh gác trong nhà vệ sinh. Cô ấy lầm tưởng hai anh em là con mình nên đã ngăn cản họ ra ngoài tìm cái chết.
Đó là chấp niệm của cô ấy.
Trưởng thôn đau xót, nước mắt rơi xuống: "Con gái, bọn súc sinh đó đã bị tiêu diệt từ lâu rồi. Giờ con có thể yên tâm mà đi rồi.”
Hóa ra nữ chủ nhà chính là con gái ông trưởng thôn.
Người phụ nữ nghe thấy những lời này liền dần khôi phục dáng vẻ ban đầu. Nước mắt rơi lã chã nhìn bố mình, quỳ xuống dập đầu mấy lần.
Người cha nay đã tóc bạc phơ, lưng cũng còng xuống.
Tô Tiểu Lạc búng tay một cái, ngay lập tức, trước mắt trưởng thôn chính là con gái ông. Ông xúc động bước lên một bước, nhưng lại bị Tô Tiểu Lạc ngăn lại.
“Trưởng thôn, người và ma cách biệt.”
Mắt trưởng thôn đã ầng ậng nước. Người phụ nữ nghẹn ngào nói: "Bố, con bất hiếu.”
Trưởng thôn vẫy tay, giọng run run: "Con gái, không trách con, chỉ trách thời thế, trách lũ ác nhân kia. Giờ con yên tâm đi, mọi thứ đã an toàn, không còn ai có thể hại dân làng ta nữa. Con buông bỏ chấp niệm, mau đi đầu thai đi.”
Người phụ nữ gật đầu, từ từ tan biến vào không trung.
Trưởng thôn lau nước mắt, nói: "Cảm ơn cháu, cô gái. Chuyện này mong cháu giữ bí mật.”
“Vâng.” Tô Tiểu Lạc gật đầu.
Thôn dân Trình gia thôn kinh ngạc nhận ra rằng, dưới ánh mặt trời rực rỡ, căn nhà cũ kỹ vốn tối tăm bấy lâu nay cuối cùng cũng sáng sủa trở lại.