"Vậy khi nào em mới lấy anh, sinh cho anh một cô con gái?" Tô Hòa vội vàng hỏi.
"Đợi đi." Phó Nhiễm liếc anh một cái, bây giờ là lúc bàn chuyện này sao?
Tô Hòa hết cách, đành nói: "Haiz, loại đàn ông cặn bã như vậy cũng lấy được vợ. Khổ thân anh là thanh niên năm tốt, đến giờ vẫn còn độc thân."
Phó Nhiễm lườm anh một cái: "Xạo vừa thôi."
"Cuối cùng cũng cười rồi! Cả một ngày trời vì chuyện của người khác mà lo lắng sốt ruột. Người khác không xót nhưng anh xót." Tô Hòa nắm lấy tay cô, cười nói.
"Ừ." Phó Nhiễm biết anh đang cố tình chọc mình, "Bố của San San vẫn còn sống, cô ấy và con gái cũng bình an, em cũng không có gì không vui nữa."
Lúc hai người quay về, vừa lúc gặp Tống San San được đẩy ra. Mọi người đi theo vào phòng bệnh, mẹ Trần không đi vào mà về thẳng nhà.
Trần Bằng ôm đứa bé ủ rũ đứng đó.
Giáo sư Tống lười nhìn anh ta. Lúc này y tá mang đến một chiếc nôi ngủ cho trẻ sơ sinh, Trần Bằng đặt đứa bé vào trong.
Cứ thế chờ đợi, rất nhanh đến giờ ăn cơm, anh ta hỏi: "Bố, mọi người ăn gì?"
"Đừng gọi tôi là bố, cứ coi như tôi là bố vợ đã chết của cậu là được." Giáo sư Tống không cho anh ta sắc mặt tốt, ông hỏi, "Mẹ cậu chẳng lẽ không chuẩn bị đồ ăn cữ sao?"
"Chắc là có." Trần Bằng không chắc chắn, nếu sinh cháu trai đích tôn thì mẹ anh ta chắc chắn sẽ chuẩn bị, dù sao cũng không thể để cháu trai của bà bị đói.
Nhưng bây giờ anh ta cũng không chắc.
"Hay là con về xem sao."
"Đi đi!" Giáo sư Tống lườm thằng con rể một cái, thật sự là không muốn nhìn thấy nó thêm phiền lòng.
Sau khi anh ta đi, Tô Tiểu Lạc nói: "Hôm nay anh ta sẽ không quay lại đâu."
"Không quay lại cũng được, nhìn thấy nó là chú lại muốn đánh!" Giáo sư Tống tức giận không thôi.
"Sinh mổ khác với sinh thường, phải sáu tiếng sau mới có thể ăn uống, cũng chỉ có thể uống cháo loãng, tạm thời cũng không cần đến anh ta." Phó Nhiễm là người cẩn thận, cô đã tìm hiểu kỹ rồi.
"Được, thật sự là cảm ơn các cháu." Giáo sư Tống cảm kích nói.
"San San là bạn thân của cháu, chú đừng khách sáo như vậy." Phó Nhiễm mỉm cười nói.
Người giúp việc mà giáo sư Tống mời, nửa tiếng sau cũng đến bệnh viện.
Tống San San cũng tỉnh lại, cô ấy nhìn xung quanh lặng lẽ rơi nước mắt. Những lời của chồng và mẹ chồng, cô ấy nghe thấy rõ ràng.
"San San, con thế nào? Có phải chỗ nào đau không?" Giáo sư Tống lo lắng hỏi.
Tống San San lạnh lùng nhìn ông: "Sao ông lại ở đây? Ông không phải chết rồi sao? Tôi không muốn nhìn thấy ông!"
Phản ứng của Tống San San khiến giáo sư Tống có chút đau lòng, ông sợ Tống San San sẽ làm ảnh hưởng đến vết thương, vội vàng nói: "Được, bố đi, con đừng kích động, vết thương của con còn chưa hồi phục."
"Đi, tất cả đều đi hết đi!" Tống San San lớn tiếng kêu lên.
Giáo sư Tống bị đuổi ra ngoài.
Những người khác cũng đi ra ngoài theo.
Phó Nhiễm bế đứa bé lên, nói: "San San, đây là con của cô, xem con bé đáng yêu thế nào, giống cô như đúc!"
Tống San San lạnh nhạt nhìn đứa bé một cái, không có nhiều cảm xúc.
Đứa bé mím môi, có lẽ là hơi đói.
Phó Nhiễm nói: "Con bé đói rồi, hay là cho nó ăn một chút nhé?"
Tống San San đột nhiên hỏi: "Nhiễm Nhiễm, cô nói có phải tôi không nên sinh ra trên đời này không?"
"Sao lại thế?" Phó Nhiễm không hiểu tại sao cô ấy lại có suy nghĩ như vậy.
"Hồi nhỏ tôi luôn bị người ta gọi là sao chổi, họ đều nói tôi hại chết bố tôi, lại hại chết mẹ tôi." Tống San San nhớ lại chuyện hồi nhỏ, vô cùng đau khổ.
"Ông ấy vẫn luôn sống, cô biết không? Ông ấy sống mà nhìn tôi mỗi ngày bị bọn trẻ con khác ức hiếp. Lúc mẹ tôi còn sống thì còn đỡ, bà ấy mất rồi thì cuộc sống của tôi càng khó khăn hơn."
"Cô tôi nhận nuôi tôi chỉ vì tiền trợ cấp mà bố tôi để lại. Tôi không đưa, cô ấy thường xuyên đánh tôi, dượng tôi cũng muốn giở trò đồi bại với tôi." Tống San San ôm mặt, "Vì vậy tôi liều mạng thi vào đoàn văn công, để chuyển ra khỏi nhà cô."
"Phó Nhiễm, tôi biết ông ấy còn sống."
Thực ra cô biết bố hẳn là chưa chết. Hàng năm trên mộ mẹ đều có một bó hoa cúc, năm nào cũng có người tốt bụng giúp đỡ cô một khoản tiền.
Có một lần cô nhìn thấy từ xa, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của ông ấy.
"Nhưng tôi gọi ông ấy, ông ấy không để ý đến tôi." Tống San San ôm mặt, nước mắt tuôn rơi, "Không ai muốn tôi, Trần Bằng cho tôi ăn trứng gà, anh ta nói sẽ cho tôi một gia đình. Kết quả thì sao? Anh ta chỉ muốn bảo vệ con thôi."
Phó Nhiễm ôm lấy Tống San San, cùng cô ấy rơi nước mắt. Ở ngoài cửa, giáo sư Tống nghe được những lời này, người đã muốn nổ tung. Ông trầm mặt dặn dò người giúp việc chăm sóc con gái mình.
*****
Phó Thiếu Đình và Tô Tiểu Lạc cùng ông đến nhà em gái của giáo sư Tống.
Em gái của giáo sư Tống tên là Tống Anh, là một người bán gà. Còn chồng của bà ta là Chu Đại Thuận, là công nhân của một nhà máy thép.
Hôm nay cả hai người đều không đi làm, giáo sư Tống dẫn theo một đám người hùng hổ kéo đến khu nhà tập thể nơi họ sống.
Đám người này đều là học trò của giáo sư Tống, họ nghe được chuyện của con gái giáo sư Tống, ai nấy đều tức giận.
Người trong khu dân cư thấy cảnh này cũng không dám ngăn cản, chỉ lặng lẽ báo cho bên quản lý khu phố.
Giáo sư Tống trực tiếp gõ cửa nhà em gái, là Chu Đại Thuận ra mở cửa.
"Tìm ai vậy..."
Lời của hắn còn chưa dứt, đã lãnh trọn một cú đấm vào mặt, người ngã ra phía sau làm đổ cái kệ ở hành lang.
Tống Anh nghe thấy tiếng động, đi tới: "Có chuyện gì vậy? Anh gặp phải chuyện gì sao?"
Bà ta bước tới gần thì thấy có người xốc chồng bà ta lên, đấm cho hắn ta một cú, dường như vẫn chưa đã, một chân đá thẳng vào chỗ hiểm của hắn ta.
Chu Đại Thuấn ôm lấy hạ bộ, đau đớn la hét: “Mày là ai vậy? Tao chửi mày!”
“Đến đây, để tao xem mày không chết thì tao là thằng ngu!” Giáo sư Tống tức giận, mỗi cái tát giáng xuống mặt Chu Đại Thuận, nhanh chóng làm mặt hắn ta sưng lên như đầu heo.
Tống Anh nhận ra người đang đánh chồng mình, hét lên: “Anh?”
“Cô còn nhận ra tôi là anh trai cô?” Giáo sư Tống nghĩ đến những gì con gái phải chịu trong suốt bao năm qua, cơn giận khiến mắt ông như sắp đổ máu.
“Anh… anh không phải…” Tống Anh không dám tin vào mắt mình.
“Thật không ngờ cô lại đối xử với San San như vậy, nó là cháu gái của cô đấy!” Giáo sư Tống gầm lên, “Cô để cái thằng khốn nạn này ức hiếp nó!”
Đấm cho đến khi tay ông vừa muốn hạ xuống, Chu Đại Thuận sợ hãi nói: “Là nó quyến rũ tôi, nó thiếu thốn tình cha từ nhỏ.”
“Mày thật vô liêm sỉ!” Giáo sư Tống lại đấm một cú vào mặt hắn ta.
“Thầy, đừng đánh nữa, đánh nữa là chết người!” Một học trò của giáo sư Tống kéo ông lại, tức giận nói, “Đập nát nhà thằng này đi!”
Một nhóm người xông vào đập phá mọi thứ trong nhà.
Tống Anh ngồi bệt xuống đất, nhìn thấy họ phá nát nhà mình.
Cả nhà hoang tàn, giáo sư Tống nói: “Từ giờ chúng ta không còn quan hệ gì nữa, đừng để tôi thấy các người nữa!”
Đã đánh người, đã phá nhà, nhưng cảm giác bất lực trong lòng giáo sư Tống vẫn khiến ông cảm thấy đau đớn khôn cùng. Ông đã bỏ lỡ quá nhiều quãng đời của con gái, vậy sau này ông sẽ dùng gì để bù đắp lại đây?