Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 416

 
"Được thôi!" Tô Tiểu Lạc nói, "Vậy em cần phải làm gì?"

"Nhanh chóng nhấc chân lên, dùng hết sức giẫm mạnh vào mu bàn chân của hắn, thừa lúc hắn đau đớn lập tức dùng khuỷu tay tấn công mạnh vào xương sườn, bụng hoặc mặt hắn với tốc độ nhanh nhất. Biết chưa?"

"Ồ."

"Giẫm chân phải thật chính xác, cú đánh khuỷu tay phải nhờ vào lực xoay người và cơ thể, em thử xem."

"Ờ..." Tô Tiểu Lạc nói, "Em biết rồi, nhưng em không nỡ."

"Cứ thử đi, coi như anh là người xấu." Phó Thiếu Đình nói.

"Vậy em đến đây!" Tô Tiểu Lạc hít sâu một hơi, một chân đạp lên chân Phó Thiếu Đình, sau đó đập vào mặt anh. Bản thân cô đã có nền tảng võ thuật, mấy chiêu này trông rất có dáng vẻ.

Phó Thiếu Đình vội vàng buông tay, thấy cô ra tay tàn nhẫn như vậy, không khỏi xuýt xoa một tiếng.

"Chân có đau không?"

"Rất đau." Phó Thiếu Đình ngồi trên ghế trả lời.

"Thật sự rất đau sao?" Tô Tiểu Lạc lo lắng hỏi.

"Mặt đau." Phó Thiếu Đình chỉ vào mặt mình.

Tô Tiểu Lạc thổi vào vết thương của anh, vết thương này ở bên môi anh, môi cũng bị nứt một chỗ. Mặc dù bị thương nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ ngoài đẹp trai của anh, ngược lại trông còn ngầu hơn một chút.

Tô Tiểu Lạc nói: "Em bôi thuốc mỡ cho anh."

Tô Tiểu Lạc lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ, đổ một ít ra tay rồi nhẹ nhàng xoa lên vết thương của anh.

Ánh nắng chiếu lên người cô, đôi mắt ấy đặc biệt chăm chú. Ngón tay giống như lông vũ, lay động trái tim Phó Thiếu Đình. Anh biết là không nên, nhưng bàn tay vẫn thuận thế ôm lấy eo cô.

"Đừng làm loạn!" Tô Tiểu Lạc cười nói, nhất thời chỉ có thể ngồi lên đùi anh. "Anh không sợ bị người khác nhìn thấy sao?"

Phó Thiếu Đình như tỉnh mộng, buông tay ra, lúng túng nói: "anh xin lỗi."

Tô Tiểu Lạc dùng một tay bắt quyết, một kết giới mang màu sắc cực quang bao phủ lấy hai người.

Cô còn hơi ngại ngùng, hai tay khoác lên cổ Phó Thiếu Đình, nhẹ nhàng tiến lại gần hỏi: "Anh sợ người khác nhìn thấy vậy sao?"

Phó Thiếu Đình kháng cự nói: "Không được."

Tính cách nổi loạn của Tô Tiểu Lạc nổi lên, bất ngờ ôm lấy mặt anh hôn lên.

Bàn tay lớn của Phó Thiếu Đình đặt lên eo cô, nhưng lại không nhúc nhích. Tô Tiểu Lạc giống như đang hôn một khúc gỗ, cô hơi mở mắt ra, chỉ thấy trên khuôn mặt lạnh lùng của Phó Thiếu Đình dường như có một vệt ửng hồng.

Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô, tối tăm khó hiểu.

"Em, em đi nấu cho anh một quả trứng." Tô Tiểu Lạc muốn chạy trốn.

Phó Thiếu Đình dùng sức giữ chặt cô lại, không cho cô rời đi. Làm sao còn có thể nhịn được nữa, anh nặng nề hôn lên môi cô, như là đang trừng phạt cô, sau đó cắn nhẹ một cái.

Cô khẽ kêu một tiếng, tiếng kêu này giống như một quả bom hạng nặng, phá hủy khả năng tự chủ mà Phó Thiếu Đình luôn tự hào.

Tô Tiểu Lạc cảm thấy mình như bị ném vào một ngọn lửa, cả người mềm nhũn không ra gì, cảm giác mất kiểm soát khiến cô bất giác động đậy người.

Vừa động đậy, liền phát hiện ra điều gì đó không ổn. Phó Thiếu Đình lập tức nắm lấy tay cô, không cho cô lộn xộn.

"Ngoan, đừng lộn xộn."

Tô Tiểu Lạc tỉnh táo lại, nhìn khuôn mặt anh khẽ hỏi: "Anh, nhịn rất khổ sao?"

Cô không hỏi thì thôi, vừa hỏi tai Phó Thiếu Đình đều đỏ thấu cả lên, anh khàn giọng nói: "Đừng hỏi lung tung."

"Nếu, em cũng có thể..." Tô Tiểu Lạc cắn môi, xấu hổ đỏ mặt, không đành lòng để anh khó chịu như vậy.

Phó Thiếu Đình bị dáng vẻ của cô mê hoặc, nhưng yêu một người nhất định phải cho cô ấy cảm giác an toàn. Chưa kết hôn là tuyệt đối không được. Điều này thực sự đã làm xáo trộn kế hoạch của anh.

Phó Thiếu Đình đột nhiên lấy ra một chiếc nhẫn vàng từ trong túi: "Gả cho anh."

Tô Tiểu Lạc ngây người, không ngờ anh thật sự đã chuẩn bị, cô nhìn chiếc nhẫn với ánh mắt phức tạp: "Anh mua khi nào?"

Phó Thiếu Đình: "Một tháng trước."

Tô Tiểu Lạc nhìn chiếc nhẫn: "Vậy nếu em không đồng ý thì sao?"

Phó Thiếu Đình đã sớm nghĩ đến vấn đề này: "Không đồng ý cũng không sao, đợi đến khi nào em nghĩ xong muốn gả chồng, đeo chiếc nhẫn này vào, anh sẽ biết."

Tô Tiểu Lạc quả thật chưa nghĩ đến việc kết hôn sớm như vậy, cô còn chưa tốt nghiệp, còn rất trẻ. Gả chồng rồi, cảm thấy không tự do.

Phó Thiếu Đình buông tay để Tô Tiểu Lạc xuống, giữa lông mày có một loại thất vọng sau khi bị từ chối.

"Anh giận sao?" Tô Tiểu Lạc hỏi.

"Không." Phó Thiếu Đình lắc đầu, nhàn nhạt nói, "Anh đưa em về."

Trên đường đi, Phó Thiếu Đình rất ít nói, Tô Tiểu Lạc mấy lần muốn mở miệng nhưng đều bị dáng vẻ của anh dọa cho sợ.

Đến cửa nhà họ Tô, Phó Thiếu Đình dặn dò: "Ngày mai anh đến đón em đi dự đám cưới của Đường Tiểu Thiên, hôm nay không được chạy lung tung, biết chưa?"

"Biết rồi." Tô Tiểu Lạc ngoan ngoãn gật đầu.

"Tạm biệt." Phó Thiếu Đình vẫy tay với cô, lần này không đợi cô vào nhà đã xoay người rời đi.

Trong lòng Tô Tiểu Lạc có chút thất vọng, cô trở về nhà. Tô Chính Quốc ngồi trên ghế sofa, đặt tờ báo xuống, hỏi: "Về rồi à, Phó Thiếu Đình đâu?"

"Anh ấy về nhà rồi!" Tô Tiểu Lạc mặt mày ủ rũ ngồi đối diện ông.

"Sao không vui, cãi nhau à?" Tô Chính Quốc hỏi.

"Không cãi nhau." Tô Tiểu Lạc lười biếng nằm ở đó, "Nhưng còn khó chịu hơn cả cãi nhau."

"Sao thế? Kể nghe xem." Tô Chính Quốc lo lắng, rót cho Tô Tiểu Lạc một tách trà.

"Phó Thiếu Đình cầu hôn cháu." Tô Tiểu Lạc nói.

"Cầu hôn ư? Chuyện tốt mà!" Tô Chính Quốc khó hiểu.

"Cháu không đồng ý." Tô Tiểu Lạc đan hai tay vào nhau, "Anh ấy hình như không vui."

"Vậy thì ai mà không tức giận chứ!" Tô Chính Quốc ngồi thẳng người dạy dỗ, "Loại thiên chi kiêu tử như Phó Thiếu Đình, bị người ta từ chối thì chắc chắn càng tức giận hơn."

Tô Tiểu Lạc che mặt lại.

"Sao thế? Không thích thằng nhóc đó nữa sao?" Tô Chính Quốc tò mò hỏi.

"Rất thích chứ!" Tô Tiểu Lạc chắc chắn nói, "Càng ngày càng thích."

"Vậy tại sao không kết hôn?" Tô Chính Quốc kỳ lạ hỏi.

"Sau khi kết hôn, phiền phức rất nhiều! Gả chồng rồi cái gì cũng phải làm, cháu lại không siêng năng. Cháu sợ anh ấy nhìn thấy bộ dạng thật của cháu thì sẽ không thích cháu nữa, hoặc rất nhanh sẽ chán ghét cháu."

Tô Tiểu Lạc đã thấy quá nhiều rồi, bi kịch nhân gian. Có những người bắt đầu yêu nhau, cuối cùng trở mặt thành thù.

Càng thích, càng lo được lo mất.

Tô Chính Quốc cười cười, nói: "Thì ra là sợ những điều này, vậy cháu với Phó Thiếu Đình chỉ yêu nhau cả đời sao? Như vậy cũng không thực tế! Nó cũng hai mươi sáu hai mươi bảy rồi, cháu có thể đợi, còn nó thì sao?"

Tô Tiểu Lạc cau mày: "Chẳng lẽ cháu không gả cho anh ấy, anh ấy sẽ đi tìm người khác sao?"

"Chuyện đó cũng không phải là không thể xảy ra," Tô Chính Quốc cố ý trêu chọc cô.

Tô Tiểu Lạc đỏ hoe mắt, Tô Chính Quốc vội vàng đổi giọng: "Đùa thôi, chẳng phải cháu nói hai cháu là duyên phận chín kiếp sao? Đã định là sẽ dây dưa với nhau cả đời, thì việc gì phải so đo sớm hay muộn chứ? Đời người ngắn ngủi, nó là phi công lại rất bận rộn, những ngày hai đứa gặp nhau cũng không nhiều."

"Giống như ông với bà nội cháu vậy, nếu thật lòng yêu nhau, chỉ cảm thấy thời gian ở bên nhau là không đủ, sao có thể thấy nhau mà chán ghét được chứ?"

Tô Tiểu Lạc lấy chiếc nhẫn ra, vu.ốt ve nó trong lòng bàn tay. Cô ấy có nên tin Phó Thiếu Đình không?

Bình Luận (0)
Comment