"Thật tốt quá." Tô Tiểu Lạc nâng hai tay ôm lấy khuôn mặt anh hỏi, "Phó Thiếu Đình, anh có vui không?"
"Vui."
"Vậy anh có hạnh phúc không?"
"Rất hạnh phúc."
"Vậy đến lượt anh hỏi em rồi."
Khuôn mặt Tô Tiểu Lạc ửng hồng, mái tóc xoăn tuyệt đẹp xõa xuống, tăng thêm một chút quyến rũ giống như ánh mặt trời chói chang.
Phó Thiếu Đình nuông chiều hỏi: "Em đã ăn bao nhiêu?"
Tô Tiểu Lạc đặt ngón trỏ lên môi anh "suỵt" một tiếng: "Anh phải hỏi, Tô Tiểu Lạc em có hạnh phúc không?"
"Được, Tô Tiểu Lạc, em có hạnh phúc không?" Phó Thiếu Đình cưng chiều hỏi.
Tô Tiểu Lạc gật đầu: "Về sau, anh không được bắt nạt em đâu nhé!"
Cô có chút say rồi, cả người nặng nề áp lên ngực Phó Thiếu Đình.
Phó Thiếu Đình từ từ thở ra một hơi, lúc này mới phát hiện xung quanh có rất nhiều người vây quanh.
Mọi người đều cười như những bà cô tò mò.
Mẹ Đường nói: "Khụ, nhanh, nhanh đưa người về thôi! Xem ra chuyện hôn sự của cháu trai tôi cũng sắp đến rồi, thật tốt!"
Tô Hòa nhìn cô em gái của mình, đột nhiên nói với Phó Nhiễm bên cạnh: "Nhiễm Nhiễm, tối ăn cơm em cũng uống chút rượu nhé!"
Phó Nhiễm liếc anh ấy một cái: "Anh đừng bày mấy trò này, người nhà em không uống được bao nhiêu rượu đâu, tửu lượng của em không bằng anh trai em đâu."
"Hả? Vậy em say rượu sẽ như thế nào?" Tô Hòa càng thêm tò mò.
"Anh đoán xem?" Phó Nhiễm đẩy anh một cái, "Còn không mau đỡ Tiểu Cửu dậy."
Hai người giúp đỡ kéo Tô Tiểu Lạc dậy, Tô Tiểu Lạc như cao dán dính lấy Phó Thiếu Đình. Phó Thiếu Đình bất đắc dĩ bế ngang cô lên, đi lên lầu nghỉ ngơi.
Trịnh Bảo Trân còn chưa biết Phó Thiếu Đình và Tô Tiểu Lạc đã phát triển đến mức bàn chuyện cưới xin.
Bà đứng trong đám đông, ánh mắt rơi vào khuôn mặt lạnh lùng vạn năm không thay đổi của người con trai thứ hai nhà mình. Lúc này khóe miệng anh hơi nhếch lên, những đường nét góc cạnh vốn lạnh lùng cũng trở nên mềm mại hơn rất nhiều.
Bà đã bao lâu rồi chưa nhìn thấy con trai cười như vậy?
Trịnh Bảo Trân không nhớ rõ nữa, dì Trương nói: "Hôn sự của Thiếu Đình được định rồi, sau này trong nhà sẽ càng náo nhiệt hơn."
Mẹ Đường đi tới nói: "Chị dâu, chúc mừng nhé! Song hỷ lâm môn!"
Dì Trương cười nói: "Là tam hỷ đó!"
Mẹ Đường khó hiểu hỏi: "Còn có hỷ sự nào nữa vậy?"
"A Bố Y đã có rồi, hơn ba tháng."
"A, chị dâu, vậy là chị sắp được làm bà nội rồi! Thật khiến người ta ghen tị quá!" Mẹ Đường cũng muốn Đường Tiểu Thiên nhanh chóng sinh cho bà một đứa cháu trai hoặc cháu gái để chơi đùa.
Trịnh Bảo Trân cười cười, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt. Các con đều đã có đối tượng, trong cái nhà này chỉ có một mình bà là cô đơn.
Phó Uy đến tham dự hôn lễ, thậm chí còn chưa nói với bà một câu đã lại trở về quân khu.
Thật ra... có phải nên buông tay rồi không?
Trịnh Bảo Trân đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, không biết bà rốt cuộc đang cố chấp điều gì.
*****
Chuyện Tô Tiểu Lạc say rượu rất nhanh đã lan truyền khắp quân khu.
Rất nhiều người trên đường gặp Trình Nhã đều phải chúc mừng một tiếng: "Trình Nhã, chúc mừng nhé! Nhà lại sắp có hỷ sự rồi!"
Trình Nhã còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, còn tưởng họ nói đến chuyện hôn sự của con trai, bèn cười nói: "Thằng Sáu nhà tôi tính tình còn chưa ổn định, còn không biết khi nào mới có thể kết hôn nữa!"
"Không phải nói Tô Hoà nhà bà, là nói Tiểu Cửu nhà bà." Một bà thím cười nói.
"Tiểu Cửu?" Trình Nhã ngẩn người, lắc đầu nói, "Điều đó càng không thể, Tiểu Cửu nhà tôi còn nhỏ."
Dù sao hôm qua mới từ chối Phó Thiếu Đình, không thể nào.
"Thật đó, vừa rồi chúng tôi đi xem đám cưới nhà họ Đường, Tiểu Cửu nhà bà với con trai thứ hai nhà họ Phó nói muốn kết hôn!" Bà thím cười nói, "Tiểu Cửu nhà bà thật sự rất bạo dạn, trước mặt bao nhiêu người lại có thể làm ra như thế. Nhưng hai người họ rất xứng đôi cũng là thật, thật sự là chúc mừng nhé! Nghe nói là thanh mai trúc mã, có phải không?"
"À, đúng." Trong đầu Trình Nhã trống rỗng, vui mừng đến không biết nói gì, "Tiểu Cửu nhà tôi thật sự đã đồng ý rồi?"
"Đồng ý rồi, chiếc nhẫn vàng tôi đã nhìn thấy rồi, nhà ai nỡ đánh cho con dâu một chiếc nhẫn vàng lớn như vậy." Vẻ mặt bà thím hâm mộ nói.
"Ha ha, thật sự là chuyện tốt, chuyện tốt." Trình Nhã vỗ tay cười, "Vậy tôi phải chuẩn bị thêm một ít tem vải nữa rồi, ai da, sớm biết chúng nó kết hôn sớm như vậy, lúc con gái nhà chị cả tôi kết hôn đã không đưa rồi."
"Đúng vậy, con cái lớn rồi, nói kết hôn là kết hôn ngay." Bà thím cảm thán. "Tô Hoà nhà bà cũng sắp rồi chứ?"
"Cái này còn chưa nói chắc." Trình Nhã không dám nói lung tung, chuyện của người trẻ vẫn nên để họ tự quyết định.
"Nhà các người có thư này." Lúc này một nhân viên bưu điện đưa tới một bức thư.
Trình Nhã nhìn thấy thư được gửi từ biên cương đến, vội vàng mở ra, từ bên trong rơi ra một tấm ảnh. Bà cúi xuống nhặt lên, là do Tô Nam gửi về, trong ảnh là anh và một cô gái Nga.
Bà không biết chữ nhiều, chỉ nhìn thấy trên ngực hai người đeo dải hoa đỏ lớn.
Bà vội vàng nói với bà thím hàng xóm: "Tôi không nói với bà nữa, tôi phải về nhà một chuyến."
Trình Nhã vội vàng trở về nhà, Tô Chính Quốc ở nhà, Trình Nhã còn không dám cho ông cụ xem, bà kéo Tô Vệ Quân lén lút lên lầu.
Tô Vệ Quân tò mò hỏi: "Em sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?"
"Thằng Ba nhà mình hình như đã quen một đối tượng nước ngoài." Trình Nhã đưa bức thư cho Tô Vệ Quân.
Tô Vệ Quân mở thư ra đọc: "Bố mẹ thân mến, Na Cát là một cô gái tốt bụng. Con gặp cô ấy trong một buổi biểu diễn văn nghệ, cô ấy là trẻ mồ côi, bố mẹ đều mất trong chiến loạn. Con thương xót cô ấy, và đã theo đuổi cô ấy."
"Tình yêu của chúng con vượt qua quốc gia, là tình yêu chân thành nhất. Chúng con là đồng đội cũng là người yêu, cả đời này con sẽ chỉ cùng cô ấy trải qua quãng đời còn lại."
"Xin lỗi bố mẹ vì đã không báo trước, tự ý làm chủ kết hôn với Na Cát. Có thể đến Tết con sẽ về xin lỗi bố mẹ."
"..."
Trình Nhã nhìn chằm chằm vào cô gái tóc vàng mắt xanh trong ảnh, tâm trạng rất phức tạp. Nhà mình đây là sắp đón một cô con dâu Tây sao.
"Em nghĩ sao?" Tô Vệ Quân hỏi.
"Việc đã rồi, còn biết nói sao." Trình Nhã cũng mơ màng, chỉ nói, "Còn phải xem ông cụ nghĩ thế nào."
Người nhà luôn rất truyền thống, Tô Nam đột nhiên cưới một người nước ngoài, cũng không biết ông cụ có chấp nhận được không.
Tô Vệ Quân cau mày: "Thằng ba cũng không còn nhỏ nữa, cũng đến tuổi kết hôn rồi."
Đúng vậy! Chỉ là cưới một người nước ngoài, thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra với con trai mình.
Hai người đều khó xử.
"Chuyện này cứ giữ bí mật trước, đợi đến khi chúng nó về, nhỡ đâu có con, chắc bố cũng không nói gì." Tô Vệ Quân nói.
"Tiên trảm hậu tấu." Trình Nhã thở dài nói, "Tiểu Cửu nhà mình cũng đồng ý lời cầu hôn của Thiếu Đình rồi."
"Cái gì?" Tô Vệ Quân thật sự không ngờ tới chuyện này, hôm qua ông còn tán thành Tô Tiểu Lạc suy nghĩ thêm, sao hôm nay đã đồng ý rồi?
"Sao, anh không muốn Tiểu Cửu gả?" Trình Nhã thấy vẻ mặt ông thì bật cười.
"Em nỡ không?" Tô Vệ Quân hỏi ngược lại.
Trình Nhã vui mừng nhưng cũng có chút buồn bã, đứa trẻ trở về bên họ chỉ mới hai năm, nhanh như vậy đã gả chồng rồi, thật sự là không nỡ.
"Gả thì gả thôi! Đợi các con đều thành gia lập thất thì không đến lượt chúng ta lo nữa. Đến lúc đó, anh đưa em đi khắp nơi." Tô Vệ Quân an ủi.
"Anh nghĩ cũng hay nhỉ, mặc kệ các con luôn à?" Trình Nhã cười nói rồi bước ra khỏi cửa phòng.
"Không phải, ý em là muốn quản chúng nó cả đời à?" Tô Vệ Quân lắc đầu, "Đúng là mệnh lao khổ mà!"