Biết rõ không phải con mình, mà vẫn muốn nuôi sao?
Hồ Thiên Vũ nói: "Tôi tuy không biết cô ấy từ đâu đến, chuyện đứa bé cô ấy cũng không muốn nói nhiều. Tôi không ép cô ấy, tôi chỉ muốn cùng cô ấy sống thật tốt, tại sao cô ấy còn phải rời đi?"
Con người đều không cam chịu với hiện tại, đặc biệt là Lý Vãn đã trải qua nhiều chuyện như vậy, trong lòng mang theo thù hận và bất mãn, làm sao có thể dễ dàng buông bỏ?
Tô Tiểu Lạc bấm đốt ngón tay tính toán, sắc mặt thay đổi: "Không ổn, chúng ta mau trở về."
"Tôi có thể cùng các người qua đó không?" Hồ Thiên Vũ cảm thấy Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình chắc chắn là quen biết vợ mình, lập tức cầu xin.
Tô Tiểu Lạc gật đầu: "Anh đi cùng chúng tôi."
Trên đường đi, đứa bé vẫn luôn không khóc không quấy, mở đôi mắt to tròn tò mò nhìn xung quanh. Đứa bé này giống Lý Vãn, là một bé trai.
Đây là đứa bé được sinh ra bởi tội ác, còn không biết phải đối mặt với vận mệnh của mình như thế nào.
Phó Thiếu Đình liếc nhìn cô hỏi: "Là trong nhà sẽ xảy ra chuyện gì sao?"
Tô Tiểu Lạc gật đầu: "Mục tiêu của cô ta có lẽ là mẹ em."
Lý Vãn chưa từng cảm nhận được quá nhiều thiện ý từ bất kỳ ai, chỉ có Trình Nhã là nguyện ý bao dung cô ta, yêu thương cô ta. Nhưng cuối cùng cô ta lại chĩa dao về phía Trình Nhã, yêu bao nhiêu thì hận bấy nhiêu.
Đại khái là như vậy.
Phó Thiếu Đình đạp chân ga tăng tốc độ. Đến tối họ trở về nhà, Trình Nhã và Tô Vệ Quân đã xuất phát đi thôn Trường Sinh để chuẩn bị bông làm chăn cưới.
Tô Tiểu Lạc không yên tâm, bảo Phó Thiếu Đình đưa mình qua đó.
Họ đến thôn Trường Sinh, phát hiện cửa nhà thím Hồ đóng chặt. Phó Thiếu Đình tiến lên gõ cửa, không có bất kỳ phản ứng nào.
Tô Tiểu Lạc nói: "Phá cửa đi."
Phó Thiếu Đình bảo cô tránh ra, bản thân nhắm vào cửa xông tới. Cửa đổ rầm xuống, chỉ thấy trên mặt đất bên trong có ba người đang nằm.
Chính là Tô Vệ Quân, thím Hồ, và chú Trương.
Tô Tiểu Lạc đi qua lấy khăn đang nhét trong miệng họ ra. Lại bấm vào huyệt nhân trung của Tô Vệ Quân, Tô Vệ Quân từ từ tỉnh lại, nói: "Là Lý Vãn, nó đã đưa mẹ con đi rồi."
"Đi đâu?" Tô Tiểu Lạc hỏi.
Tô Vệ Quân há miệng, nhưng đột nhiên lại không nói gì, có chút do dự.
Tô Tiểu Lạc gấp gáp: "Bố, bố nói đi! Cô ta đã đưa mẹ đến đâu rồi?"
Phó Thiếu Đình cầm lên một tờ giấy bị đè trên bàn, trên đó viết: "Núi Trường Sinh, bảo Tô Tiểu Lạc một mình đến."
"Em đi."
"Không được đi." Tô Vệ Quân gắng gượng nói, "Mẹ con đã nói không cho con đi. Bà ấy sẽ nói chuyện rõ ràng với Lý Vãn, con tuyệt đối đừng mạo hiểm nữa."
"Chuyện này dù sao cũng phải có một kết thúc." Tô Tiểu Lạc trầm giọng xuống, "Con nhất định phải đi."
"Anh đi cùng em." Phó Thiếu Đình nói.
"Lý Vãn nói là để Tiểu Lạc một mình lên đó, e rằng sẽ có cạm bẫy." Tô Vệ Quân lo sợ Trình Nhã sẽ gặp chuyện gì, nhưng lại lo lắng cho Tiểu Cửu, không khỏi nóng lòng như lửa đốt.
"Không cần lo lắng, con có cách." Tô Tiểu Lạc lấy ra một bình sứ, nói: "Đây là bột thuốc ẩn giấu khí tức mà con đã nghiên cứu dựa trên cổ trùng, cốt lõi của cổ thuật là trùng. Chỉ trong thời gian ngắn chưa đầy một năm, cô ta không thể điều khiển thực vật."
"Thuốc bột này chỉ đủ cho một người." Tô Tiểu Lạc đưa cho Phó Thiếu Đình, "Mọi người đều đợi ở dưới chân núi."
"Tôi cũng muốn đi." Hồ Thiên Vũ không yên tâm nói.
"Anh tạm thời đừng đi, vẫn là ở dưới chân núi chờ đi." Tô Tiểu Lạc liếc nhìn anh ta một cái, Lý Vãn đã chọn bỏ lại họ mà rời đi, chứng tỏ họ trong lòng Lý Vãn không quan trọng lắm.
Hồ Thiên Vũ cầu xin: "Thật ra bản tính của cô ấy không xấu, cô ấy đôi khi ôm đứa bé cũng sẽ lộ ra nụ cười, tuy rằng rất ngắn ngủi nhưng trong lòng cô ấy vẫn khát vọng ấm áp."
"Ai cũng khao khát ấm áp, nhưng tình yêu là xuất phát từ nội tâm, là sự tương hỗ." Tô Tiểu Lạc nhíu mày nói.
Nếu Lý Vãn có thể yêu thương Trình Nhã, không có màn kịch nhận cha sau này, không bỏ mặc Trình Nhã, không nhanh chóng chuyển hộ khẩu ra khỏi nhà họ Tô, cô ta cũng có thể nhận sai nếu không giết người. Mọi thứ đều có thể làm lại.
Nhưng trên đời không có chữ nếu, cho dù là thần tiên có quyền năng thông thiên cũng không thể khiến thời gian quay ngược.
Tô Tiểu Lạc mang theo tâm trạng nặng nề lên núi, vừa bước vào núi Trường Sinh, liền nhìn thấy một con rết khổng lồ, con rết ở phía trước dẫn đường.
Tô Tiểu Lạc leo lên đỉ.nh núi, cuối cùng cũng nhìn thấy Lý Vãn lần nữa.
Lý Vãn đứng đó, trói Trình Nhã vào một khúc gỗ. Miệng Trình Nhã bị khăn bịt lại, trong khoảnh khắc nhìn thấy Tô Tiểu Lạc, bà trợn tròn mắt ú ớ kêu lên, dường như là bảo cô nhanh chóng rời đi.
Tóc của Lý Vãn đã bạc một nửa, da mặt nhăn nheo, ngón tay khô khốc, sắc mặt xám xịt.
"Tô Tiểu Lạc, cô đến rồi." Lý Vãn nhìn Tô Tiểu Lạc, cô vẫn rực rỡ tươi tắn như xưa, không giống như mình, bây giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Giọng nói khàn đục già nua của cô ta tựa như cánh cửa gỗ cũ kỹ phát ra tiếng "kẽo kẹt", mang theo mệt mỏi và nặng nề.
"Lý Vãn, cô bắt mẹ tôi đến đây làm gì?" Tô Tiểu Lạc hỏi.
"Tại sao ư?" Lý Vãn cười ha ha, dường như đang chế nhạo cuộc đời mình, cô ta tức giận nói, "Tôi vốn dĩ sống rất tốt ở nhà họ Tô, tại sao cô phải trở về?"
"Bà ấy nói tôi là đứa con gái mà bà ấy yêu thương nhất, bà ấy lừa dối! Bà ấy vì cô kết hôn mà khắp nơi chuẩn bị đồ cưới, mỗi khi nói chuyện với người khác nhắc đến cô đều sẽ mỉm cười hạnh phúc. Lần này còn không tiếc chạy đến thôn Trường Sinh, chỉ vì làm cho cô mấy cái chăn bông."
Lý Vãn nhìn Trình Nhã, tâm lý đã vặn vẹo, cô ta chỉ cảm thấy Trình Nhã đã lừa dối mình.
Tô Tiểu Lạc hỏi: "Mẹ tôi đối xử với cô không tốt sao? Cô ở bên cạnh bà ấy mười năm, chẳng lẽ bà ấy đối xử với cô còn chưa đủ tốt sao?"
"Không đủ!" Lý Vãn lớn tiếng phản bác, "Cô biết cái gì? Mười năm này tôi ở bên cạnh bà ấy, nỗ lực đóng vai một đứa con gái ngoan, làm cái bóng của cô. Sự tốt đẹp của bà ấy đối với tôi, tất cả đều dựa trên việc coi tôi là cô."
"Tôi cẩn thận từng li từng tí như đi trên băng mỏng, tôi chỉ muốn có một gia đình, tôi có gì sai?"
Trong lòng Lý Vãn bất bình, cô ta lẩm bẩm: "Dựa vào cái gì mà có người không cần làm gì cả, liền có thể có được tất cả? Còn tôi dốc hết sức lực lại rơi vào kết cục như thế này?"
Lý Vãn tức giận nhìn chằm chằm Trình Nhã, hỏi: "Lúc trước tôi bảo bà đi theo tôi, tại sao bà không đi theo tôi? Bà hại tôi, hại tôi thảm hại!"
Trình Nhã lắc đầu, bà vẫn luôn muốn nói với Lý Vãn hai câu, nhưng cô ta căn bản không cho bà cơ hội.
"Bây giờ tôi rất thảm, tôi mất đi sự trong trắng, sinh ra đứa con của tên khốn kiếp nào không biết. Những thứ này đều là do các người hại, đều là do các người hại!"
Cô ta điên cuồng hét lên, muốn phát tiết sự bất mãn trong lòng.
Dựa vào cái gì chứ?
"Phó Thiếu Đình là của cô, anh Sáu bọn họ cũng là của cô, ông nội là của cô, tại sao còn muốn tranh mẹ với tôi! Cô có nhiều như vậy, nhường cho tôi một cái cũng không được sao?" Lý Vãn cố chấp cho rằng, sự bất hạnh của mình đều là do Tô Tiểu Lạc gây ra.
Cô ta điên cuồng nói: "Tô Tiểu Lạc, cô muốn cứu bà ấy không? Tôi và bà ấy rơi xuống, hoặc là cô tự mình nhảy xuống, thì mọi chuyện đều được giải quyết."