Tô Vệ Quân cảm khái nói: "Lúc trẻ thấy con cái đông còn chê chúng ồn ào. Bây giờ chúng nó mỗi đứa một nơi, lại cảm thấy xa cách, không gặp được mặt."
Trình Nhã đỏ mắt, nói: "Là anh chê ồn ào, em chưa từng chê bai."
Ai mà chẳng muốn cả gia đình đoàn viên ở bên nhau, thường xuyên không gặp được mặt như thế này, có thể nào không khiến người ta nhớ nhung.
Tô Chính Quốc có chút ngộ ra: "Con cái lớn rồi, chính là một quá trình dần dần xa cách. Rời khỏi nhà là có cuộc sống riêng, có trách nhiệm riêng. Chúng ta những người già này có thể làm chính là giữ gìn sức khỏe của mình, không để con cái phải lo lắng."
"Đúng vậy!" Tô Vệ Quân nhìn Tô Tiểu Lạc, cảm thán nói, "Tiểu Cửu sắp kết hôn rồi, đúng là thời gian không tha người!"
"Vậy con không kết hôn nữa, ở nhà với mọi người có được không?" Tô Tiểu Lạc nép vào bên cạnh Tô Chính Quốc.
"Không được, con gái ở lại trong nhà sớm muộn gì cũng thành kẻ thù. Hơn nữa, cho dù chúng ta đồng ý, Thiếu Đình chắc chắn không đồng ý." Tô Vệ Quân cười nói.
"Có gì đâu? Bảo anh ấy ở rể, anh ấy chắc chắn không có ý kiến." Tô Tiểu Lạc nói đùa.
"Thôi đi, nhà chúng ta và nhà họ Phó ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cháu muốn Phó Thiếu Đình ở rể, ông già họ Phó không đến tìm ông đánh nhau mới lạ!" Tô Chính Quốc xua tay liên tục.
Tô Tiểu Lạc che miệng cười trộm, hỏi: "Ông nội, căn nhà đó sắp sửa xong rồi, rốt cuộc ông có đến ở không?"
"Thôi thôi, hai đứa sống thế giới riêng của hai đứa, ông đến đó làm gì." Tô Chính Quốc có chút mất mát nói.
"Nhà chúng ta cách căn nhà đó chỉ có hơn mười phút đi đường." Tô Vệ Quân không khỏi bật cười, "Không chừng sau này Tiểu Cửu còn phải về nhà ăn cơm ké."
Tô Chính Quốc cười tươi nói: "Đến ăn ké, thường xuyên đến mới tốt."
Tô Tiểu Lạc cũng cười: "Vậy ông nội đến giúp cháu nuôi cá, cháu nuôi không giỏi."
"Cái này không thành vấn đề." Tô Chính Quốc hắng giọng, "Cái này ông đã xem qua không ít sách, biết nuôi loại nào là tốt nhất, những người trẻ tuổi các cháu phải làm rất nhiều việc, không cần phải tốn tâm tư vào việc này."
Người ta một khi già rồi, liền sợ mình không còn hữu dụng, bị con cái ghét bỏ.
Tô Tiểu Lạc cười nói: "Ông nội, vậy giao cho ông nhé."
Tô Chính Quốc cười ha ha đồng ý: "Chỉ là vì Tiểu Cửu nuôi cá, ông cũng phải sống thêm mấy năm nữa."
"Ông nội, ông đừng nói những lời như vậy, cháu không thích nghe." Tô Tiểu Lạc bĩu môi, có chút không vui.
"Được được, không nói." Tô Chính Quốc vội vàng ngậm miệng.
Tô Tiểu Lạc: "Mọi người ai cũng phải sống lâu trăm tuổi, những ngày tháng tốt đẹp còn ở phía sau!"
"Tiểu Cửu của chúng ta thật là biết ăn nói." Tô Chính Quốc vui vẻ. "Vậy đến lúc đó ông nội răng cũng không còn, cháu đừng có chê."
"Ông nội, gần đây răng giả cũng đã có tiến triển vượt bậc, đến lúc đó cháu đưa ông đi làm một bộ răng vàng." Tô Hòa ở bên cạnh cười nói. "Ông làm ông già đầu tiên có cả hàm răng vàng."
"Thằng nhóc thối này." Tô Chính Quốc lườm Tô Hoà một cái, "Cháu là mong ông răng rụng hết có phải không?"
"Sao có thể, là ông tự nói." Tô Hòa ngượng ngùng sờ mũi.
Tô Chính Quốc hừ một tiếng: "Thằng nhóc thối này, mau chóng cưới Phó Nhiễm về nhà mới là việc chính, suốt ngày không đứng đắn. Nếu là ông, sẽ không đồng ý gả con gái cho cháu."
"Ông nội, ông không công bằng, sao lại công kích cá nhân rồi." Tô Hòa tỏ vẻ rất đau lòng. "Sự nghiệp Phó Nhiễm đang trên đà phát triển, cháu không thể ảnh hưởng đến tiền đồ của cô ấy!"
Trong số mấy đứa cháu, Tô Hòa là đứa có tính cách tương đối giống với ông cụ Tô nhất. Đứa trẻ này trọng tình trọng nghĩa, lúc trước cùng ông cụ Tô đi khắp nơi tìm Tô Tiểu Lạc. Bình thường thấy ông cụ Tô đối với anh ấy trăm điều kén chọn, nhưng trong số những đứa cháu này, ông ấy cũng thích Tô Hòa nhất.
Khỏe mạnh, dám làm dám chịu, tuy rằng có chút không đứng đắn, nhưng thời điểm mấu chốt lại là người đáng tin cậy nhất.
Ông cụ Tô mong muốn nhất là nhìn thấy thằng nhóc thối này có thể cưới vợ sinh con ổn định lại.
"Ai bảo cháu không làm người ta bớt lo." Tô Chính Quốc rõ ràng là quan tâm, nhưng cũng không muốn để Tô Hòa quá đắc ý.
Tô Tiểu Lạc che miệng cười trộm, nói: "Anh Sáu, anh thật sự nên sốt ruột rồi, em cũng đã đăng ký kết hôn rồi."
"Uổng công anh thương em, ở đây nói mát." Tô Hòa đau lòng nói.
"Ha ha ha, anh Sáu đừng giận, em tặng anh một lá bùa nhiều con nhiều phúc, đảm bảo ba năm ôm hai đứa." Tô Tiểu Lạc lấy lòng cười hì hì.
"Cũng tạm được." Trong lòng Tô Hòa thoải mái hơn một chút.
Mọi người không khỏi đều bật cười, Tô Vệ Quân nói: "Giỏi lắm, mấy đứa này nếu mỗi đứa mang về hai đứa con, vậy nhà chúng ta thật sự náo nhiệt rồi."
Tô Chính Quốc cũng có chút mong đợi, "Nếu mỗi nhà hai đứa, giỏi lắm, vậy là mười sáu đứa."
"Con không sinh nữa, con có Dĩ An là đủ rồi." Vương Thiến ôm bé Dĩ An, xua tay liên tục. Cô ấy sinh đứa thứ hai có chút không thực tế.
Nghiêm Chỉ cười nói: "Con đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, còn lại giao cho mọi người."
Tô Tiểu Lạc: "Nếu có thể sinh một cặp song sinh thì tốt rồi, một lần giải quyết."
Tô Hòa hỏi: "Tiểu Cửu, em xem giúp anh, anh có thể sinh đôi không?"
Tô Tiểu Lạc bấm đốt ngón tay tính toán nói: "Đừng có mơ, vẫn là từng đứa một đi!"
Tô Hòa có chút thất vọng: "Anh quen một người, sinh ra chính là sinh đôi. Nhưng mà hai đứa bé đó lớn lên không giống nhau chút nào, một đứa giống bố, một đứa giống mẹ!"
"Thật sao? Vậy hai đứa sinh ra cùng lúc không phải nên giống nhau như đúc sao?" Vương Thiến tò mò hỏi.
"Lúc đầu mọi người còn tưởng là ôm nhầm, sau đó đến bệnh viện hỏi, mới biết là có xác suất lớn lên không giống nhau." Tô Hòa nói.
Đây thật sự là một chuyện hiếm thấy, mọi người thảo luận sôi nổi. Tống Lệ Lệ trốn trên lầu, nghe thấy âm thanh bên dưới trong lòng vô cùng khó chịu.
Cô từng cũng có gia đình. Mặc dù mẹ thường xuyên bắt cô làm việc, nhưng cả nhà quây quần bên nhau cũng từng nói chuyện như vậy. Thân thiết ấm áp ngồi cùng nhau.
Nhưng bây giờ cô bị gia đình ruột thịt đá ra, mẹ còn đề phòng cô về nhà, sợ cô nhớ nhung tất cả mọi thứ trong nhà. Cô làm sao cũng không hiểu, mình chẳng qua chỉ là kết hôn một lần, tất cả mọi thứ đều thay đổi.
Mẹ nói từ nay về sau họ không còn là người thân.
Tống Lệ Lệ ôm mặt, lòng sinh ra bi thương. Tất cả đều không thể quay lại được nữa, ông cụ Tô nói đúng, con đường tương lai là của riêng cô.
*****
Buổi chiều, Mã Quốc Long đến nhà họ Tô. Mặt anh ta đã bớt sưng một chút, nhưng cũng chưa hoàn toàn hết.
Anh ta mang đồ đến, đã biết mẹ vợ khuyên nhủ không có tác dụng, Tống Lệ Lệ đã quyết tâm không quay về.
"Dì, cháu thật sự biết sai rồi. Dì bảo Lệ Lệ xuống đây đi, cháu thề, sau này cháu mà động tay động chân nữa cháu không phải là người, cháu là súc sinh." Mã Quốc Long cầu xin.
Trình Nhã nhìn anh ta, người đáng thương ắt có chỗ đáng hận. Sớm biết hôm nay, hà tất lúc trước phải làm?
"Tôi đi hỏi xem Lệ Lệ có muốn gặp cậu không."
"Dì hai." Tống Lệ Lệ đi xuống, lạnh lùng nhìn Mã Quốc Long. "Giữa chúng ta còn có gì để nói sao?"