Rất nhiều chuyện thoáng chốc trôi qua trước mắt, bây giờ bà cũng là một người phụ nữ trung niên năm mươi tuổi.
Cho dù bà nội Phó khi còn sống có làm gì không đúng, thì cũng đã qua nhiều năm rồi.
Tô Tiểu Lạc kéo Phó Thiếu Đình lùi lại một bước, tay bắt quyết, một đóa sen vàng nở ra.
*****
Trong căn nhà cũ, một bà cụ ngồi trong căn phòng trống trải. Không còn ai nghe bà lải nhải, cũng không ai làm việc thay bà. Bà ăn cháo loãng, không có khẩu vị.
Con dâu bà giận dỗi dọn ra khỏi nhà, không còn quay lại nữa. Cho dù có đến cũng chỉ đứng trong sân nhìn một cái, thậm chí bà còn chưa kịp mắng ra lời thì người đã đi rồi.
Bà nhớ cháu trai cháu gái. Nhưng lại ngại không dám nói, chỉ có thể đợi Phó Uy về nói với con trai về sự đáng ghét của Trịnh Bảo Trân.
Tim bà đau nhói, cơm cũng không ăn hết liền lên giường nằm.
Phó Uy về đến nhà, đi đến bên giường hỏi: "Mẹ, con nghe Bảo Trân nói mẹ không khỏe, có cần đi trạm xá khám không ạ?"
"Khám gì mà khám? Nhìn thấy các con là mẹ thấy khỏe rồi. Nó biết cái gì, cả ngày chỉ biết tiêu tiền!" Bà nội Phó nhìn thấy con trai thì vui mừng khôn xiết, cảm thấy trong người không có bệnh tật gì nữa.
Bà bắt đầu lải nhải, kể tội Trịnh Bảo Trân như kể chuyện gia bảo.
Phó Uy nghe có chút phiền chán, đàn ông và phụ nữ khác nhau, không thích những chuyện vụn vặt trong gia đình. Nghe được vài câu liền kiếm rời cớ đi.
Bà nội Phó đứng ở cửa, thở dài một tiếng. Già rồi, không ai muốn nghe bà lải nhải nữa.
Ngày qua ngày, mỗi khi chiều tà bà nội Phó đều có thể nhìn thấy Trịnh Bảo Trân và dì Trương đi ngang qua sân.
Dì Trương khuyên: "Sao không vào trong xem thử?"
Trịnh Bảo Trân nói: "Thôi, bọn trẻ đang đợi chúng ta. Tôi vào, cũng chỉ khiến bà cụ thêm tức giận mà thôi."
Giận thì giận, nhưng rốt cuộc không thể mặc kệ không quan tâm. Trịnh Bảo Trân và dì Trương mang đến một ít bánh bao lớn, để trên cái bàn trong sân.
Bà nội Phó nhìn bánh bao lớn, trong lòng vô cùng hối hận.
Tính cách của bà không tốt lắm, quan hệ với hàng xóm cũng không tốt. Chồng lại làm việc ở viện nghiên cứu, bà thường ngày thích nhất là dạy dỗ Trịnh Bảo Trân. Bởi vì khi còn trẻ, mẹ chồng cũng dạy dỗ bà như vậy. Bà dù có tức giận nhưng cũng không dám bỏ đi!
Thời thế thay đổi rồi.
Ráng chịu đựng đến khi thành mẹ chồng, nhưng con dâu người ta không chịu đựng được bà mà bỏ đi.
Bà nội Phó giận dỗi, không mang bánh bao vào trong nhà. Đến tối, bên ngoài sấm chớp đùng đùng, có vẻ như sắp mưa lớn. Bà nội Phó nghĩ đến bánh bao trong sân, đang định đi ra ngoài, đột nhiên tim đau quặn thắt.
Trong khoảnh khắc đó, bà mới nhận ra mình đã sai lầm nghiêm trọng. Trong lúc ý thức mơ hồ, bà nhìn thấy một người lo lắng mở cửa gọi tên bà.
"Mẹ!"
Trịnh Bảo Trân lo lắng hét lớn, cùng dì Trương đưa bà nội Phó đến bệnh viện.
Bà nội Phó ở trên không trung, nhìn thấy vì sự ra đi của mình mà con trai và con dâu cãi nhau không dứt.
Bà rất muốn nói chuyện, nhưng lại không thể mở miệng.
"Mẹ tôi bà ấy chỉ lải nhải một chút thôi, sao một chút cô cũng không nhịn được?"
"Tôi nói anh đưa mẹ đi khám, sao anh không đưa? Bây giờ lại biết đổ lỗi?"
Hai người oán trách lẫn nhau, khoảng cách trong khoảnh khắc đó biến thành lớn nhất, đến nỗi sau này càng ngày càng lạnh nhạt.
"Đều là lỗi của mẹ." Một giọng nói già nua nhẹ nhàng vang lên bên tai Phó Uy và Trịnh Bảo Trân.
Họ đồng loạt ngẩng đầu lên.
Một bà cụ đứng ở đó, vẻ mặt đầy hối hận. Bà nói: "Là lỗi của mẹ, Uy Tử là do một tay mẹ nuôi lớn. Nhìn thấy hai đứa các con hòa thuận, trong lòng mẹ luôn có một cảm giác mất mát không nói nên lời. Cho nên mẹ thường xuyên chia rẽ, sau lưng nói xấu Bảo Trân. Đối với Bảo Trân cũng trăm bề kén chọn, cũng đáng đời mẹ có báo ứng như vậy."
"Uy Tử, con không được trách Bảo Trân nữa. Là lỗi của mẹ, mẹ không có chừng mực luôn gây khó dễ cho nó. Nó cũng mềm lòng, vậy mà còn thường xuyên mang đồ ăn cho mẹ, ở bên ngoài trông nom mẹ. Nó cũng lo lắng cho mẹ, là con dâu, nó thậm chí còn làm tròn bổn phận hơn cả con trai như con."
Đàn ông chí ở bốn phương, Phó Uy cũng vậy, tâm trí đều đặt vào sự nghiệp của mình. Không có thời gian quan tâm đến vấn đề tình cảm của mẹ, càng không nói đến việc chăm sóc, thậm chí có chút qua loa, Trịnh Bảo Trân bảo ông đưa mẹ đi khám, ông cũng không đi.
Ông hối hận vô cùng, nước mắt tuôn trào, quỳ xuống đất dập đầu một cái thật mạnh: "Mẹ, xin lỗi, là con bất hiếu."
Con muốn phụng dưỡng mà bố mẹ không còn.
Trong lòng Phó Uy hận nhất vẫn là chính mình, ông không thể chấp nhận việc mình không đưa mẹ đi khám. Ông luôn đổ chuyện này lên đầu Trịnh Bảo Trân, cũng là muốn trong lòng mình dễ chịu hơn một chút.
Nhưng sự thật chứng minh, cảm giác hối hận đó không lúc nào là không giày vò ông, khiến ông không thể đối mặt với Trịnh Bảo Trân.
Bà nội Phó thở dài nói: "Là do mẹ không muốn đi khám, nếu vì mẹ mà khiến hai vợ chồng các con trở nên xa cách, mẹ trong lòng không yên."
Trịnh Bảo Trân nhìn khuôn mặt của mẹ chồng, những năm này bà ngày ngày tụng kinh niệm Phật chính là vì bà cụ. Bà đã vô số lần tự hỏi, nếu như lúc đó mình có thể nhẫn nhịn thêm một chút, có phải bà cụ sẽ không phải ra đi theo cách này không?
Đây luôn là nút thắt trong lòng bà.
"Xin lỗi." Bà nội Phó và Trịnh Bảo Trân đồng thanh nói, hai người đều ngây người.
Bà nội Phó nhẹ nhàng nói: "Bảo Trân à, con chịu oan ức rồi. Chuyện này không trách con, mẹ không sinh con không nuôi con, con còn có thể quan tâm đến cảm xúc của mẹ, nhẫn nhịn mẹ lâu như vậy. Cái chết của mẹ là do trời định, là không thể thay đổi được. Tâm nguyện lớn nhất của mẹ chính là hai đứa các con hạnh phúc."
Trịnh Bảo Trân nắm chặt nắm tay. Bà và Phó Uy chiến tranh lạnh nhiều năm như vậy. Nói hận chắc chắn là có, nói không oán hận chắc chắn là nói dối.
Bà nói: "Chỉ cần mẹ không trách chúng con là được."
Bà nội Phó lắc đầu: "Không trách, mẹ cũng nghĩ thông rồi. Người già rồi nên học cách im lặng, một gia đình cần phải bao dung lẫn nhau. Bảo Trân, con đừng trách Phó Uy nữa được không?"
Trong lòng bà nội Phó vẫn hy vọng con trai về già có người bầu bạn. Phó Uy thường xuyên ở trong quân đội cộng thêm tính cách thờ ơ nên cũng không thân thiết với con cái.
Trịnh Bảo Trân nước mắt giàn giụa, trong chốc lát dường như đã buông bỏ được một số thứ, nhưng những thời gian đã qua lại không thể tìm lại được.
Bà có nên tiếp tục cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này không?
Phó Uy nhìn Trịnh Bảo Trân, dường như đã nhận ra điều gì, ông đứng ở đó đột nhiên lên tiếng: "Mẹ, mẹ đừng ép Bảo Trân. Nhiều năm như vậy, chúng con đã giày vò lẫn nhau. Cho dù Bảo Trân chọn thế nào, con cũng đồng ý."
Phó Uy nhìn thấy mẹ trong khoảnh khắc này, ông mới chính thức đối diện với sự hối hận của mình. Cũng hiểu được bao nhiêu năm nay mình đã đối xử với Trịnh Bảo Trân là quá đáng đến mức nào.
Trịnh Bảo Trân nhìn ông, trong lòng có một cảm giác không thể nói thành lời. Thật ra Phó Uy cũng mệt mỏi rồi. Đợi các con đều kết hôn. Vậy thì hãy giải thoát cho nhau thôi.
Bà nội Phó thở dài, rất muốn khuyên thêm điều gì đó.
"Thời gian đến rồi." Tô Tiểu Lạc lên tiếng.
"Chăm sóc bản thân thật tốt, chăm sóc bố con, chăm sóc tốt cho con cái và Bảo Trân!" Bà nội Phó vội vàng dặn dò Phó Uy một câu.
Gió thổi qua, tro tàn của tiền vàng bị đốt bay đầy đất, cuộn tròn rồi lẫn vào trong đất biến mất. Cũng giống như thời gian đã qua, tuy đã qua nhưng vẫn còn ký ức.