Tô Tiểu Lạc ngồi trên chiếc ghế ngoài hành lang, lấy từ trong túi ra một mảnh mai rùa đen. Cô lẩm bẩm vài câu, rồi ném mạnh mai rùa xuống đất.
Đại hung. Dáng vẻ lúc chết.
Tô Tiểu Lạc bấm tay tính toán. Quả nhiên, Trần Nhã Lệ mang dấu hiệu của cái chết. Cô quay lại phòng bệnh nhìn kỹ khuôn mặt của Trần Nhã Lệ.
Giữa ấn đường của cô ta dần chuyển sang màu đen, một làn khí u ám vây quanh. Đây là dấu hiệu rõ ràng của người sắp chết.
“Biến đi! Tôi không muốn nhìn thấy cô!” Trần Nhã Lệ gào lên.
“Đừng gieo nhân ác, nếu không sớm muộn gì cũng phải trả giá.” Tô Tiểu Lạc bình thản đáp, rồi xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Vừa ra ngoài, Ôn Dữ liền hỏi ngay: "Sao rồi?”
Tô Tiểu Lạc nheo mắt nói: "Cô ta từng hại một người. Điều tra thử xem chuyện gì đã xảy ra khi còn trẻ đi.”
Lúc ăn trưa, cả nhóm lại bàn về chuyện này. Đường Tiểu Thiên có vẻ băn khoăn: "Lúc đó Trần Nhã Lệ đột ngột chuyển trường. Chúng ta cứ tưởng vì cô ta tỏ tình với Thiếu Đình mà bị từ chối, mất mặt quá nên bỏ đi. Hay là còn có chuyện gì khác nữa?”
“Trường cũ của các anh vẫn còn chứ?” Tô Tiểu Lạc hỏi.
“Còn, nhưng đã khá cũ rồi. Cách đây không lâu mấy cựu học sinh như bọn anh còn góp tiền sửa sang lại khu giảng đường cũ.” Đường Tiểu Thiên trả lời.
Tô Tiểu Lạc gật đầu: “Ăn xong thì qua đó xem thử.”
Không ai chậm trễ thêm, cả nhóm nhanh chóng ăn cơm rồi đi thẳng đến ngôi trường cũ.
Nó không xa lắm, nhưng vì cơ sở vật chất đã xuống cấp, nên nơi này chủ yếu dạy học cho những đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn.
“Trường bọn anh tốt lắm. Thầy hiệu trưởng luôn chuẩn bị bữa trưa miễn phí cho bọn trẻ. Tuy không phải món gì ngon nhưng ít ra còn hơn là để chúng đói.” Đường Tiểu Thiên nói.
“Một hiệu trưởng thôi mà có đủ tiền lo cho nhiều học sinh như vậy à?” Tô Tiểu Lạc thắc mắc.
“Trường chỉ có khoảng một trăm học sinh. Bọn anh - mấy cựu học sinh đôi khi cũng góp chút tiền để giúp đỡ.”
Cả nhóm đến nơi, hiệu trưởng Lý đã đứng chờ sẵn. Ông ấy nắm chặt tay Phó Thiếu Đình và Đường Tiểu Thiên, xúc động nói: "Nếu không có các em giúp đỡ, trường này có lẽ không thể trụ nổi đến hôm nay. Đám trẻ cũng không biết sẽ phải đi đâu, có khi còn bỏ học giữa chừng.”
Tô Tiểu Lạc quay sang Phó Thiếu Đình, ngạc nhiên hỏi: "Không ngờ anh cũng tham gia vào việc này!”
Phó Thiếu Đình hơi lúng túng, thực ra anh chưa bao giờ quan tâm đến chuyện bên ngoài, chỉ chú tâm vào sự nghiệp hàng không. Anh cũng không nhớ mình từng quyên góp gì cả.
“Chuyện này là anh làm nhân danh anh ấy thôi.” Đường Tiểu Thiên ngượng ngùng nói.
“Hả?” Phó Thiếu Đình cau mày.
“Lúc đó anh là phi công thiếu tướng, danh tiếng rất lớn. Tôi liền lấy tên anh để đứng ra kêu gọi quyên góp. Khi đó anh đồng ý mà, đúng không?” Đường Tiểu Thiên cười gượng.
“Vậy à?” Phó Thiếu Đình khẽ nhếch môi. “Cũng coi như cậu làm được chuyện tốt.”
Tô Tiểu Lạc cười: “Cũng có lòng yêu thương lắm chứ!”
Hiệu trưởng Lý thở dài: "Trường không thu học phí, nhưng vẫn có một số em không thể đến lớp. Có đứa phải đi bộ từ năm giờ sáng, vượt qua cả ngọn núi mới tới nơi. Trên người chúng đôi khi chỉ có một cái bánh bao, có khi chỉ là một nửa. Nhưng chưa bao giờ có ai đi trễ cả.”
Mọi người đều cảm thấy xúc động. Những đứa trẻ trên núi dù hoàn cảnh khó khăn đến đâu, vẫn cố gắng theo đuổi con chữ.
“Nếu không nhờ mấy cựu học sinh giúp đỡ, có lẽ bọn trẻ chẳng thể tiếp tục đi học.” Hiệu trưởng Lý nhìn ra sân thể dục, gọi một người đang quét dọn: "Dọn xong thì vào văn phòng, bố giới thiệu vài người với con.”
Tô Tiểu Lạc nhìn theo bóng dáng người nọ, khẽ nhíu mày. Cô như vô tình hỏi: "Anh ấy là ai thế ạ?”
Hiệu trưởng Lý: "Là con nuôi của thầy tên Đại Minh. Nó đáng thương lắm. Lúc thầy nhặt được nó là nó bị bỏ rơi trên nền tuyết, hai chân gần như bị đông cứng.”
Hiệu trưởng Lý mở cửa phòng làm việc, nhiệt tình mời mọi người vào: "Ngồi đi, để thầy pha trà mời các em. Trà này là quà của một phụ huynh trong trường. Ngày thường thầy còn chẳng nỡ uống.”
Trà vẫn còn nguyên chưa bóc, ấm pha cũng đã cũ kỹ, lớp sơn bên ngoài bong tróc gần hết.
“Thầy cứ để em làm cho!” Đường Tiểu Thiên chủ động cầm ấm đi rót nước.
Hiệu trưởng Lý cười rồi quay sang Tô Tiểu Lạc, tò mò hỏi: "Cô gái này là ai thế? Thầy chưa gặp bao giờ.”
Phó Thiếu Đình bình thản đáp: "Vợ em ạ.”
“Em cưới vợ rồi sao? Thật tốt.” Hiệu trưởng Lý nhìn Tô Tiểu Lạc, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô, không biết đang nghĩ gì mà trông có chút buồn bã.
“Em cũng kết hôn rồi, nhưng không dẫn vợ theo.” Đường Tiểu Thiên vừa nói vừa rót trà vào tách của mình.
“Tốt quá! Nhìn các em đã lập gia đình, thầy thực sự vui mừng.” Hiệu trưởng Lý mỉm cười.
Lúc này Lý Đại Minh bước vào. Anh ta có tật ở chân nên bước đi không được nhanh nhẹn.
“Bố.” Lý Đại Minh khẽ gọi, hơi cúi đầu xuống. Anh ta đeo khẩu trang nên không thể thấy rõ khuôn mặt.
“Da nó bị dị ứng, sợ làm học sinh hoảng sợ nên mới phải đeo khẩu trang. Mọi người đừng để ý.” Hiệu trưởng Lý giải thích.
“Trước đây sao em chưa từng gặp Đại Minh?” Đường Tiểu Thiên tò mò hỏi.
“Mấy năm nay nó đi làm xa, bây giờ thầy già rồi nên nó mới quay về giúp đỡ.” Hiệu trưởng Lý nói. “Nó không thích nói chuyện, mọi người đừng để tâm.”
“Bố, nếu không có việc gì thì con ra ngoài trước. Bức tường bên ngoài bị hỏng, con đi sửa lại.” Lý Đại Minh nói.
“Được, con đi đi!” Hiệu trưởng Lý gật đầu.
Khi Lý Đại Minh rời đi, hiệu trưởng Lý khẽ thở dài: “Nó đã 30 tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn, lại ít nói, thầy cũng có tuổi rồi, chỉ mong có thể tìm cho nó một người bạn đời. Nếu các quen ai phù hợp thì giới thiệu giúp.”
Hiệu trưởng Lý quanh năm ở trong trường, ít tiếp xúc với người ngoài, đây là điều khiến ông lo lắng nhất. Ông sợ khi mình không còn nữa thì Lý Đại Minh sẽ cô đơn, không ai bên cạnh.
“Được, em sẽ nhờ mẹ em tìm giúp.” Đường Tiểu Thiên gật đầu đồng ý.
Tô Tiểu Lạc nhìn thấy một khung ảnh để trên bàn, định cầm lên thì hiệu trưởng Lý đã nhanh chóng cất vào ngăn kéo, rồi hỏi: "Lần này các em đến có chuyện gì không?”
“Là thế này, chúng em muốn hỏi một chút về chuyện năm xưa khi Trần Nhã Lệ chuyển trường.” Đường Tiểu Thiên nói.
Hiệu trưởng Lý khẽ sững người một chút mới nói: “Chuyện cũ lâu quá rồi, thầy không nhớ rõ lắm.”
“Vậy thầy có biết tại sao cô ấy lại chuyển đi không?”
“Hình như là do bố mẹ em ấy chuyển công tác nên em ấy đi theo gia đình.” Hiệu trưởng Lý trả lời.
“Trí nhớ của thầy tốt thật, chuyện đã lâu như vậy mà vẫn nhớ rõ.” Tô Tiểu Lạc mỉm cười nói.