Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 478

Khi Tô Tiểu Lạc được sinh ra, mây lành giáng thế. Hôm đó Tô Vệ Quân về nhà, mây trên trời giống như phượng hoàng, ánh vàng rực rỡ.

Tâm trạng của ông đặc biệt tốt, vừa về đến nhà đã nghe thấy tiếng khóc vang dội.

"Bố, mẹ con sinh rồi." Tô Viễn mười tuổi kêu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia u ám. "Lần này sẽ không phải lại là em trai chứ!"

"Phì phì phì, trẻ con nói không kiêng kỵ, con đừng nói gở." Tô Vệ Quân trừng mắt nhìn con trai cả.

Tô Đông một tay đút túi quần, nói: "Mẹ lúc nào cũng sinh em trai, em trai chán lắm."

Tô Bình mới hai tuổi ngồi trên đất chơi bùn, cậu bé khó hiểu ngẩng đầu lên, không hiểu tại sao em trai lại bị họ ghét bỏ.

Tô Tây sáu tuổi li.ếm môi nói: "Sinh thêm em trai nữa, ông Ngưu sẽ bảo chúng ta bán em trai cho ông ấy, cho con kẹo đường ăn đấy!"

"Tô Nam, sao con lại nói thế? Mua bán người là phạm pháp." Tô Vệ Quân nhíu mày dạy dỗ.

"Bố, con mới là Tô Nam." Tô Nam tủi thân đứng sang một bên.

"Ồ, xin lỗi." Tô Vệ Quân xoa đầu cậu bé, "bố nhất thời không nhận ra."

Tô Hòa bốn tuổi vỗ tay: "Muốn em gái, em gái ngoan, em gái xinh. Con sẽ mua búp bê cho em ấy, mua kẹo đường cho em ấy."

"Em có tiền không?" Tô Tây không khỏi hỏi.

"Bây giờ không có, sau này chắc chắn có!" Tô Hòa lớn tiếng nói.

"Em chỉ giỏi nói khoác!" Tô Tây hừ một tiếng, trong lòng vẫn đang tính toán kẹo đường ông Ngưu nói.

Lần này Trình Nhã sinh nhanh, bà mụ vừa đến đã sinh rồi.

Không lâu sau, cửa mở ra, bà mụ bế một đứa bé bước ra nói: "Ôi chao, chúc mừng nhé, cuối cùng cũng sinh được một bé gái."

"Là bé gái." Mắt Tô Vệ Quân sáng lên.

"Là bé gái à?" Tống Tĩnh Thư từ bên ngoài chạy tới, thở hồng hộc hỏi.

"Là bé gái, là bé gái, bà xem này, trắng trẻo non nớt tinh thần lắm đấy!" Bà mụ cười nói.

"Ôi chao, trời phù hộ, trời phù hộ rồi." Tống Tĩnh Thư vui mừng đến mức không ngậm được miệng.

Tô Chính Quốc cũng chạy về, thở dốc nói: "Mẹ con chạy nhanh hơn thỏ."

"Để tôi xem nào." Tống Tĩnh Thư bế đứa bé qua.

Tô Tiểu Lạc không giống như đứa trẻ sơ sinh, trên mặt không có nếp nhăn nào, giống như đứa trẻ đầy tháng.

Cô bé nhắm mắt, môi nhỏ chu ra, như thể nghe thấy tiếng động xung quanh, ngáp một cái rồi lại ngủ thiếp đi.

"Em gái xinh quá, cháu cũng muốn bế." Tô Hòa nhỏ bé giơ tay ra đòi bế.

"Cháu không bế được đâu, làm gãy tay cháu đấy." Tống Tĩnh Thư cười nói.

"Ấy chết, mọi người quên mất Trình Nhã rồi à." Tô Vệ Quân sực nhớ ra, vội vàng chạy vào phòng sinh.

Trình Nhã nằm đó, tóc ướt đẫm mồ hôi, vì sinh con mà kiệt sức.

"Em vất vả rồi." Tô Vệ Quân nắm tay bà, cảm động nói.

Trình Nhã mỉm cười, không nói gì. Vì tuổi cao nên bà không có sữa cho Tô Tiểu Lạc.

Tô Chính Quốc đi khắp nơi tìm mua sữa bột, nhờ rất nhiều mối quan hệ mới mua được.

"Niếp Niếp ăn ngon miệng thật, cũng dễ nuôi." Tống Tĩnh Thư càng ngày càng không rời tay khỏi Tô Tiểu Lạc.

Tô Tiểu Lạc khác với những đứa trẻ khác, chỉ khi đói, tè, ị mới khóc lớn, sợ người khác không nghe thấy.

Tô Chính Quốc: "Như vậy tốt, không bị đói."

"Con bé này không chịu thiệt thòi đâu!" Tống Tĩnh Thư thích đến mức không thôi, nhìn mãi không chán.

Trịnh Bảo Trân dẫn Phó Thiếu Đình đến thăm Trình Nhã, Phó Thiếu Đình đặt trứng gà lên bàn, không biết có gì hay ho khi sinh con mà phải đến xem.

Trên khuôn mặt thanh tú của cậu bé sáu tuổi mang theo một chút lạnh lùng không thuộc về tuổi này, dường như không hứng thú với bất cứ điều gì.

"Mau đến đây, xem Niếp Niếp này." Trịnh Bảo Trân vẫy tay gọi cậu.

Phó Thiếu Đình không thể không bước tới, vừa bước tới đã bị khuôn mặt nhỏ nhắn như cục bột hấp dẫn.

Có lẽ ngủ lâu rồi, cô bé hiếm khi mở mắt ra. Đôi mắt trong veo như đá quý, khi nhìn thấy khuôn mặt của Phó Thiếu Đình, nở nụ cười ngọt ngào nhất.

Giống như định mệnh vậy.

Phó Thiếu Đình bỗng buột miệng: "Con muốn em ấy làm cô dâu của con."

Câu nói như mê sảng này khiến những người lớn đứng bên cạnh bật cười.

"Được thôi! Sau này để Niếp Niếp làm cô dâu của con." Tống Tĩnh Thư vui vẻ đồng ý ngay.

"Vậy quyết định nhé." Trịnh Bảo Trân yêu ai yêu cả đường đi, bà và Trình Nhã là bạn tốt nhiều năm, đương nhiên là vui mừng.

"Được, đợi chúng nó mười tám tuổi thì tổ chức lễ đính hôn." Trình Nhã cười nói.

Phó Thiếu Đình nhìn Niếp Niếp, thấy cô bé giơ bàn tay mũm mĩm ra muốn cậu bế.

"Con xem, Niếp Niếp cũng đồng ý rồi kìa!"

"Ha ha."

*****

Niếp Niếp một tuổi, người bình thường không thể đối phó được với cô bé.

Hôm đó ngoài trời đột nhiên mưa to, lúa trên ruộng cần thu hoạch. Tống Tĩnh Thư và những người lớn vội vàng ra đồng, trong nhà chỉ còn lại mấy đứa trẻ.

Sau khi Niếp Niếp tỉnh dậy, bụng đói cồn cào, lập tức khóc thét lên.

Tô Viễn bảo Tô Tây Tô Nam ra đồng gọi người lớn, còn cậu thì luống cuống tay chân dỗ dành em gái trong nhà, nhưng không ăn thua, đợi lâu không thấy Tô Tây Tô Nam trở về, đợi một lúc Phó Thiếu Đình lại xuất hiện ở cửa.

"Sao em lại đến đây?" Tô Viễn hỏi.

"Tô Tây gọi em đến." Phó Thiếu Đình tỏ vẻ vô tội, thấy Niếp Niếp khóc như mưa, không khỏi hỏi, "Em ấy làm sao vậy?"

"Em ấy đói rồi." Tô Viễn nói, "Anh đi pha sữa bột, em trông em ấy một chút."

Phó Thiếu Đình đứng đó, nhẹ nhàng dỗ: "Em đừng khóc, anh cả đi pha sữa bột cho em rồi."

Niếp Niếp lập tức nín khóc, ngoan ngoãn ngồi đó giơ tay ra đòi Phó Thiếu Đình bế.

Phó Thiếu Đình không còn cách nào khác, đành phải bế Niếp Niếp lên, nước dãi của cô bé chảy xuống cánh tay cậu, cậu hơi nhíu mày, người vốn sạch sẽ như cậu cũng không ghét bỏ.

Ngoài cửa truyền đến tiếng của Tô Tây và Tô Nam, Tô Viễn cầm bình sữa bước tới đưa cho Phó Thiếu Đình: "Em đút đi, anh đi tìm Tô Tây, Tô Nam."

Phó Thiếu Đình cầm lấy bình sữa, bất đắc dĩ nói: "Ai bảo em là cô dâu tương lai của anh làm gì!"

Hai mắt Niếp Niếp lấp lánh như ánh sao, chỉ biết cười ngây ngô, ôm bình sữa ừng ực ừng ực uống. Phó Thiếu Đình dùng tay chọc má cô bé, mềm mại như bánh bao vậy.

Uống hết sữa, Phó Thiếu Đình đặt bình sang một bên. Niếp Niếp ăn no uống đủ, trở nên ngoan ngoãn lạ thường. Phó Thiếu Đình lại muốn chọc má cô bé, không ngờ cô bé nhanh tay lẹ mắt túm lấy cổ tay cậu, "ngoạm" một cái.

Cậu lập tức biến sắc, nhưng cũng không vứt cô bé ra.

Cô bé không biết mình vừa phạm lỗi, toe toét miệng cười, phát ra tiếng cười như chuông đồng.

Phó Thiếu Đình véo mũi cô bé, mắng yêu: "Em bé hư."

Cô bé dường như hiểu ra, đột nhiên tủi thân bĩu môi.

"Được rồi, được rồi, em không phải bé hư." Phó Thiếu Đình vội vàng dỗ dành. "Niếp Niếp là người tốt nhất trên đời, được chưa?"

Tiểu Niếp Niếp tươi cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng chưa đều, hai lúm đồng tiền trông đặc biệt dễ thương.

Bình Luận (0)
Comment