Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 61

 

Ôn Đình khoanh tay trước ngực, tự tin nói: "Đúng vậy, chúng tôi đều sẽ đi qua. Phải không bà con?”

“Đúng, chúng tôi đều sẽ đi qua!”

“Nếu không cho qua, thì đẩy xe của họ xuống đi!”

Trong đám đông có người kích động khiến tình hình càng lúc càng căng thẳng, nguy cơ bạo loạn có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Tô Tiểu Lạc nắm đúng thời điểm, lên tiếng: "Anh Sáu, anh dời xe sang một bên đi. Sắp có đá lở rơi xuống ở phía trước, họ muốn đi thì cứ để họ đi, không cần cản.”

Cô cũng không nhất thiết phải giúp những người này tránh tai họa.

“Có người muốn tìm đường chết, thì thần tiên cũng không cản nổi.”

Lời của Tô Tiểu Lạc lập tức khiến những người đang hừng hực khí thế phải bình tĩnh lại.

Con đường này vốn hẹp, bên cạnh là vực sâu, ngã xuống là mất mạng. Nếu thật sự có đá lở, chỉ có con đường chết.

Chuyện có người bị đá lở đè chết đã xảy ra cách đây mười năm, bà con ở đây đều biết rõ, nhưng Ôn Đình lại không hay biết.

Cô ta cười khẩy: "Dọa người thì ai mà không làm được. Cô ta chỉ là một con nhóc, mọi người đều tin cô ta sao?”

Ôn Đình cười đầy mỉa mai, giọng điệu châm chọc rõ ràng. Hừ, một đứa nhà quê lại muốn giành hết sự chú ý sao?

Tô Vãn bước đến bên cạnh Phó Thiếu Đình nói: "Anh Thiếu Đình, anh mau dời xe đi. Nếu những người này thật sự ra tay, xe của anh chắc chắn không giữ được.”

Phó Thiếu Đình trầm ngâm, ánh mắt sâu thẳm nhìn lướt qua bóng dáng Tô Tiểu Lạc. Mấy lần tai họa trước, cô đều đoán đúng.

Lần này cũng vậy chăng?

Anh trầm giọng nói: "Xe không thể dời, ở đây rất nguy hiểm. Tôi là thiếu tướng phi công, mọi người cứ đợi ở đây.”

“Anh Thiếu Đình!” Tô Vãn ngạc nhiên tròn mắt nhìn anh. Từ khi nào anh lại tin lời Tô Tiểu Lạc như vậy?

Phó Thiếu Đình vốn đã có nét uy nghiêm, dáng đứng thẳng tắp, trên người toát lên khí thế sắc bén của quân nhân. Lời anh nói như đinh đóng cột, khiến cả đám đông lập tức im lặng.

Ôn Đình thấy anh còn đứng về phía Tô Tiểu Lạc thì bất bình thay cho Tô Vãn. Nghe Tô Vãn kể hôm qua Tô Tiểu Lạc còn dám để Phó Thiếu Đình bế về, cô ta không khỏi tức giận, cảm thấy cô gái này thật quá trơ trẽn.

Ôn Đình lớn tiếng: "Nếu tai họa thực sự có thể đoán trước, thì tại sao vẫn có nhiều người chết vì thiên tai như vậy? Cô ta chỉ là nói bừa để gây sự chú ý mà thôi.”

“Cô gái này nói có lý.”

“Đúng vậy, chuyện trên đời làm sao có thể tính toán rõ ràng như vậy được.”

“Huống chi, cô ta cũng chỉ là một cô nhóc mười mấy tuổi.”

Đám đông càng bàn tán càng cảm thấy Tô Tiểu Lạc chỉ đang nói nhảm, ai nấy đều mất kiên nhẫn.

Ôn Đình thấy thời cơ đã tới, liền nói lớn: "Bà con, những kẻ lừa đảo như vậy chúng ta tuyệt đối không thể dung túng. Phải bắt cô ta giao cho cảnh sát!”

“Đúng rồi! Lãng phí bao nhiêu thời gian của tôi, tôi còn phải về làm ruộng!”

“Phải đó, ai sẽ đền bù công điểm cho chúng tôi đây?”

“Không thể để yên như vậy!”

“Bắt cô ta đền bù đi!”

“Đúng, chúng tôi muốn bồi thường!”

“Phải đưa cô ta đến cảnh sát!”

Tô Hòa tức đến mức mặt đỏ bừng. Tiểu Cửu của nhà họ hoàn toàn có ý tốt, thế mà đám người này lại nói cô như vậy.

Anh ấy hậm hực lên xe, lái sang một bên. Ai muốn chết thì cứ chết đi!

Tô Chính Quốc vội vàng can ngăn: "thằng Sáu, cháu làm gì vậy, đây là mạng người đó!”

Tô Chính Quốc vốn hiền lành, không nỡ nhìn người khác chịu chết oan uổng, vội đến mức mồ hôi đầy trán.

Tô Tiểu Lạc vỗ tay: "Được thôi, mọi người không tin tôi. Giờ thì đường thông rồi, mọi người cứ qua đi. Sau đó tôi phải bồi thường thế nào cũng được.”

Tuy đám đông không tin lời cô, nhưng để là người đầu tiên đi qua con đường này, ai cũng thấy lo lắng không dám bước tới.

Ôn Đình thấy mọi người chần chừ, liền sốt ruột.

Cô ta nóng lòng muốn nhìn thấy cảnh Tô Tiểu Lạc phải đền bù và bị đưa đến cảnh sát.

Vì vậy, cô ta cười nói: "Được, tôi sẽ là người đầu tiên đi qua. Tôi muốn xem thử lời của Tô Tiểu Lạc có thực sự linh nghiệm như vậy hay không!”

Tô Vãn bước lên kéo tay Ôn Đình nói: "Đình Đình, hay là chờ thêm chút nữa đi.”

“Chờ cái gì, Vãn Vãn?” Ôn Đình chẳng tin lời Tô Tiểu Lạc, phớt lờ lời khuyên của Tô Vãn, quay sang nói với Tô Bình:
“Anh Bình, mau lái xe đưa chúng em qua đi.”

“Tô Bình, xe này em không được lái!” Tô Hòa nghiêm giọng.

“Anh Sáu…” Tô Bình bị Ôn Đình ép buộc nhưng cũng không dám trái ý Tô Hòa, lập tức do dự.

“Thằng Sáu nói đúng, xe này cháu không được lái! Nếu cháu lái, từ nay không còn là người nhà họ Tô nữa!” Tô Chính Quốc giận dữ quát. “Tô Vãn, cháu cũng vậy!”

Lời này khiến Tô Bình nhìn Ôn Đình với vẻ khó xử.

Ôn Đình chỉ thẳng vào họ:
“Mọi người đều bị ma quỷ ám ảnh rồi! Được, nếu mọi người không đi, tôi sẽ tự đi! Tôi muốn xem thử, Tô Tiểu Lạc có thật sự thần thánh như vậy không!”

Mặc kệ sự can ngăn của mọi người, Ôn Đình bước nhanh về phía trước.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều dõi theo cô ta, thậm chí còn có người thỉnh thoảng nhìn lên núi với vẻ lo lắng.

Càng đi, chân Ôn Đình càng run rẩy, trong lòng mơ hồ có chút sợ hãi. Khi cô ta đi được một đoạn, xung quanh vẫn không có động tĩnh gì, cô ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Quay đầu lại, cô ta vênh váo nói: "Tô Tiểu Lạc, cô bảo đá trên núi rơi xuống đập tôi đi!"

Tô Tiểu Lạc cười lạnh, trực tiếp quay lưng bỏ đi, không thèm để ý đến cô ta.

Một số người dân đã không còn kiên nhẫn, chỉ chờ Ôn Đình đi đến ngã ba đường là vội vàng rời khỏi đây.

Phó Thiếu Đình lập tức hét lớn: "Ôn Đình, đứng yên đó đừng nhúc nhích!"

Ôn Đình giật mình vì khí thế của Phó Thiếu Đình, nhưng trong lòng vẫn không phục.

Phó Thiếu Đình nói: "Đây là mệnh lệnh, nếu cô vi phạm mệnh lệnh, ngày mai tôi sẽ cho người đuổi việc anh trai cô!"

Nghe vậy, Ôn Đình lập tức nổi giận. Cô ta tức giận quay trở lại, muốn tranh luận với Phó Thiếu Đình.

Anh dựa vào cái gì mà đuổi việc anh trai cô ta?

Đúng lúc này, sắc mặt của mọi người ở đây đều thay đổi.

Kinh hoàng, khiếp sợ, may mắn, sợ hãi, hối hận...

Một tảng đá khổng lồ từ trên núi lăn xuống, đập thẳng xuống đất. Mặc dù họ cách đó hàng chục mét, nhưng vẫn cảm nhận được sự rung chuyển của mặt đất, bụi bay mù mịt.

Tiếp theo là vô số những hòn đá lớn nhỏ từ trên núi lần lượt lăn xuống.

Bụi đất che lấp hoàn toàn bóng dáng Ôn Đình.

"Ôn Đình!" Tô Bình lo lắng lao tới.

Ôn Đình sợ hãi ngã nhào xuống đất, bụi đất khiến cô ta ho sặc sụa. Mặt đất không ngừng rung chuyển nứt ra hai đường, như thể sắp sụp xuống bất cứ lúc nào.

"Hu hu hu, tôi không muốn chết."

Hai chân Ôn Đình như bị đổ chì không thể cử động được chút nào. Nước mắt nước mũi tèm lem, cô ta gào thét trong tuyệt vọng.

Sau khi nghe thấy giọng nói của Tô Bình, cô ta lần theo giọng nói nhìn về phía trước. Một bóng dáng quen thuộc đang chạy về phía cô ta, cô ta khóc lóc: "Anh Tô Bình, cứu em!"

Tô Bình đặt áo khoác lên người cô ta, cõng cô ta trên lưng, chạy về phía sau.

"Khụ khụ!" Sau khi được cứu, Ôn Đình không ngừng ho khan, vẻ mặt ngây dại nhìn đống đá ngổn ngang phía trước.

Suýt chút nữa, chỉ suýt chút nữa thôi, cô ta đã bị đè bẹp dí.
Cả người cô ta run lên không ngừng, thậm chí có người gọi cô ta cũng không nghe thấy.

"Để em ấy yên tĩnh một lát đi!" Phó Nhiễm ôn nhu nói.


Bình Luận (0)
Comment